Mục lục
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Học trò hỏi: “Tại sao không làm mấy kế sinh nhai đơn giản, khiêng kiệu quá mệt, quá vất vả!”

Ông lão đáp: “Ngươi tưởng bọn ta không muốn sao? Bây giờ bọn ta đã từng này tuổi rồi, tay chân không đủ nhanh nhẹn, đầu óc không đủ linh hoạt, người khác đều sợ bọn ta sẽ gây rắc rối nên không dám thuê bọn ta! Bởi vậy chỉ đành khiêng kiệu kiếm tiền thôi!”

Học trò hỏi: “Có thể làm ăn buôn bán nhỏ để nuôi sống mình mà!”

Ông lão đáp: “Chúng ta nào có hiểu mấy thứ này? Bị người lừa còn không biết, còn không bằng khiêng kiệu cho thực tế!”

Học trò lại nói: “Nhưng không thể khiêng kiệu cho người trẻ tuổi, thế này không phù hợp với luân lý, nhất định phải ngăn chặn!”

Ông lão đáp: “Các ngươi tuyệt đối đừng làm loạn! Bây giờ chúng ta kiếm được đều là tiền của người trẻ tuổi, chỉ có người trẻ tuổi mới nỡ tiêu tiền! Người già ai cũng keo kiệt, đều góp tiền dưỡng già hết rồi!”

Học trò hỏi: “Nhưng làm như vậy thật sự quá vất vả, các ngươi lại có thể khiêng được đến bao giờ?”

Ông lão đáp: “Mạng người như cỏ rác, có thể sống ngày nào thì tính ngày đó, không cầu xa xôi gì hơn!”

Nhìn gương mặt của đám học trò tràn đầy vẻ chán nản, Lâm Bắc Phàm cười nói: “Người trẻ tuổi ngồi kiệu có vi phạm luân thường đạo lý! Nhưng người trẻ tuổi không ngồi kiệu thì hai người già này chỉ có thể chết đói! Cho nên bây giờ các ngươi cảm thấy chuyện người già khiêng kiệu cho người trẻ tuổi còn sai không? Nên ngăn cản không?”

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không còn lời nào để ứng phó, trông vô cùng chán nản.

“Tồn tại tức là hợp lý, hiện thực tàn khốc như vậy đấy!”

Lâm Bắc Phàm lắc ống tay áo: “Cho nên bây giờ vấn đề cũng tới rồi! Nếu các ngươi làm quan sẽ giải quyết vấn đề người già có thể an hưởng tuổi già thế nào đây?”

Một học trò giơ tay: “Chúng ta sẽ phát tiền cho hắn ta, phát lương thực cho hắn ta, giúp bọn họ có thể an hưởng tuổi già!”

Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Không được! Số người già giống như bọn họ đếm ra cũng nghìn vạn người, triều đình cũng không có nhiều tiền và lương thực đến vậy!”

Một học trò giơ tay: “Chúng ta có thể kêu gọi những người trẻ tuổi đương thời chăm sóc phụng dưỡng bọn họ!”

Lâm Bắc Phàm lại lắc đầu: “Không được! Bây giờ người trẻ tuổi nuôi sống bản thân còn tốn sức, huống chi còn nuôi người khác?”

Một học trò khác giơ tay: “Chúng ta có thể cung cấp công việc đơn giản cho bọn họ!”

Lâm Bắc Phàm lại lắc đầu: “Không được! Việc mà triều đình có thể cung cấp toàn là việc nặng việc mệt, còn mệt hơn cả khiêng kiệu!”

Bọn họ đưa ra kiến nghị nào đều bị Lâm Bắc Phàm phủ nhận kiến nghị ấy.

Mọi người càng lúc càng tiu nghỉu, bộ dáng vô cùng khổ sở: “Thật sự không có cách giải quyết sao?”

Lâm Bắc Phàm lại cười: “Hiện thực còn tàn khốc hơn những gì các ngươi tưởng tượng!”

Tiếp đó, hắn dẫn mọi người tới cửa một hộ gia đình lớn, ở đó có một hộ người nghèo đang bán con gái cho hộ gia đình lớn làm nha hoàn.

Lâm Bắc Phàm cười hỏi: “Tình huống này, các ngươi thấy thế nào?”

Mọi người lại nổi giận.

“Sao có thể bán con gái đi?”

“Vì chút tiền bạc mà bán con gái, quá không có tình người!”

“Người như vậy không có tư cách làm cha mẹ!”

Lâm Bắc Phàm cười hỏi: “Vậy nên làm thế nào?”

“Nhất định phải ngăn cản bọn họ, có nghèo đến đâu cũng không thể bán con gái, đây là đạo đức căn bản làm người!”

“Sao bọn họ có thể làm ra loại chuyện này được? Có còn hiểu một chút lễ nghi và liêm sỉ nào không?”

“Nhất định phải báo quan, bắt bọn họ lại dạy dỗ cẩn thận mới được!”



Lâm Bắc Phàm cười bảo: “Nhưng nếu không bán con gái, một nhà từ già đến trẻ của hộ gia đình nghèo đó có khả năng đều sẽ chết đói, ngay cả cô con gái cũng sẽ chết đói! Nhưng bán con gái đi, già trẻ lớn bé nhà bọn họ có thể sống tiếp! Cô con gái ở hộ gia đình lớn làm nha hoàn cũng có thể sống sót! Các ngươi nói xem nên làm thế nào?”

“Cái này…”

Mọi người đều nghẹn họng không trả lời được.

“Chắc không đến mức đó đâu?” Có một học trò nói với vẻ tức giận.

“Không tin các ngươi đi hỏi thử xem!”

Sau khi bọn họ đi qua hỏi, quả nhiên là như thế.

Gia đình nghèo đó tổng cộng có khoảng tám người, hai người già không có khả năng lao động lại bệnh tật, bên dưới có bốn đứa trẻ, tuổi vẫn còn nhỏ, sức lao động thiếu thốn.

Điểm mấu chốt nhất là nam chủ nhân bệnh tật đầy người, hành động không tiện, năng lực của nữ chủ nhân có hạn.

Bọn họ muốn kiếm tiền nuôi sống tám người quá khó.

Cho nên thật sự không có cách nào khác, chỉ có thể bán con gái lớn đi.

Học trò hỏi: “Có nghèo đến đâu cũng không thể bán con gái được!”

Nam chủ nhân: “Chúng ta cũng không muốn, nhưng không bán thì cả nhà lớn bé chúng ta sẽ không có cơm ăn!”

Học trò hỏi: “Nàng ấy là cốt nhục của người, ngươi đành lòng sao?”

Nam chủ nhân: “Đương nhiên không đành lòng cho nên bọn ta mới tìm một gia đình tốt cho nó! Ở trong hộ gia đình tốt này, nó mới có thể ăn no ngủ ấm, hơn nữa, chúng ta còn có thể thường xuyên gặp mặt, chăm sóc lẫn nhau! Chúng ta đã hỏi con gái, con bé bằng lòng!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK