Đây là lần đầu tiên hắn ta thua thê thảm đến vậy! “Được!” Nữ đế mở miệng khen hay.
“Bốp bốp bốp...
Một ván cờ đặc sắc, thắng cũng rất đặc sắc, những tràng pháo tay không ngừng vang lên. Bên ngoài, mọi người cũng hoan hô ca ngợi chiến thắng.
“Chúng ta thắng ván thứ nhất rồi!"
“Trạng nguyên của chúng ta đúng là quá tài giỏi!”
“Lại là một khởi đầu tốt đẹp!”
Đường Dung thất hồn bạt vía.
'Tam hoàng tử vội an ủi: “Đường trạng nguyên, không sao đâu, ngươi đã cố gắng lắm rồi, chúng ta đều nhìn thấy được điều đó! Hiện giờ ngươi nghỉ ngơi cho tốt, sau đó hãy còn có chúng ta, chúng ta nhất định sẽ thắng!”
“Không sai! Lâm Bắc Phàm đã hết thời rồi, tiếp theo. đây chúng ta sẽ thắng!”
“Đa tạ điện hạ và các vị đã hiểu chol”
Đường Dung chắp tay, hắn ta nở một nụ cười đây miễn cưỡng.
Cùng lúc ấy, Lâm Bắc Phàm lớn tiếng nói: “Bệ hạ, đánh từng người chậm quá, thần xin được đánh cùng với bốn người luôn, mong bệ hạ ân chuẩn!”
Cả triều bỗng sục sôi!
Đại biểu bên Đại Viêm cũng lập tức nổi giận.
“Lâm Bắc Phàm, ý của ngươi là gì hả?”
“Ngươi coi thường Đại Viêm chúng ta sao?”
Lâm Bắc Phàm cực kì kiêu ngạo, hắn nói: “Không sai, bản quan xem thường trình độ chơi cờ của Đại Viêm các ngươi! Các ngươi cứ lên đi, bản quan đánh với cả bốn người luôn! Đường Dung, coi bộ ngươi cũng chẳng hề cam lòng, vậy thì thêm cả ngươi nữa!”
Phía Đại Viêm: “Đậu mái” Quá kiêu ngạo! Quá hống hách!
Các đại biểu bên Đại Viêm ai cũng tức đến mức run rẩy!
Lớn bằng ngần này, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy một người ngạo mạn như vậy!
Hắn còn muốn một đấu bốn, thậm chí còn muốn một đấu năm, đúng là không coi người khác ra gì!
Đến cả nữ đế và quan lại trong triều Đại Võ cũng thấy Lâm Bắc Phàm quá đáng vô cùng.
“Ái khanh, ngươi nói vậy thì hơi quá rồi, mau xin lỗi Đại Viêm đi!"
Nữ đế giục.
Lâm Bắc Phàm thấy tủi thân: “Bệ hạ, thần chỉ nói lời thật lòng thì có gì mà sai? Trình độ chơi cờ của Đại Viêm yếu kém, mới nãy mọi người cũng thấy đó thôi, ta vừa uống trà, vừa ăn điểm tâm, đọc tiểu thuyết mà vẫn có thể thắng được Đường trạng nguyên! Nếu như không phải tốc độ của hắn ta quá chậm, cứ lề mề mãi thì ta đã đánh xong từ lâu rồi!”
Đường Dung: “Đậu mái”
“Nghe đâu Đường trạng nguyên đã là người có tài đánh cờ giỏi nhất trong đoàn đại biểu của Đại Viêm rồi! Ấy thế nhưng một người như hắn ta đã không thắng nổi thì những người tiếp theo sẽ thế nào? Bọn họ đến cho đủ quân số à?”
Đoàn đại biểu bên Đại Viêm: “Đậu má”
“Bệ hạ, sau đây hãy còn bốn ván nữa đấy!”
Hai mắt của Lâm Bắc Phàm đầy vẻ đau lòng và vô vọng: “Mỗi một ván ít nhất cũng tốn cả canh giờ, bốn ván cộng lại là thành bốn canh giờ! Thần cứ nghĩ đến chuyện phải tốn bốn canh giờ để chơi trò trẻ con với bọn họ là lại thấy khó chịu!”
Đại biểu bên Đại Viêm: “Đậu má!”. Đam Mỹ Hài
“Phải biết rằng thời gian là vàng là bạc, thời gian chẳng khác gì sinh mệnh của một người! Bọn họ lãng phí thời gian của thần thì chính là lãng phí tiền bạc của thần, mưu hại sinh mệnh của thần, thế nên thần mới không chịu được.”
Lâm Bắc Phàm chắp tay hành lễ: “Mong bệ hạ cho thần cơ hội, thần vô cùng cảm kích!”
“Ức hiếp người khác quá đáng!”
Tam hoàng tử Đại Viêm đứng ra, phẫn nộ nói: “Lâm tế tửu, ngươi coi thường kì thủ Đại Viêm ta đến vậy, đúng là không biết trời cao đất dày! Nếu đã thế thì bản cung thành toàn cho ngươi!”
Nói đoạn, hắn ta lại chắp tay với nữ đến, lớn giọng bảo: “Bệ hạ Đại Võ, mong bệ hạ chấp thuận để chúng ta cùng Lâm Bắc Phàm phân cao thấp!”
“Bệ hạ Đại Võ, mong bệ hạ chấp thuận!”
Mọi người bên Đại Viêm đồng thanh nói.
Nữ đế chần chờ: “Chuyện này..."
Lễ bộ thượng thư lau mồ hôi trên mặt, đoạn lên tiếng khuyên bảo: “Bệ hạ, Lâm tế tửu còn trẻ nên bồng bột, bệ hạ đừng để ý hắn! Chúng ta vẫn nên hành sự thỏa đáng thì hơn! Mong bệ hạ suy xét!”
Bách quan Đại Võ: “Mong bệ hạ suy xét!” Lâm Bắc Phàm không khỏi lên tiếng: “Triệu đại nhân và cả các vị đại nhân nữa, ta không hề bồng bột, ta rất bình tĩnh!”
Lễ bộ thượng thư nạt: “Ngươi im miệng, đừng có làm loạn!”
Nữ đế đang do dự. Nói thật thì nàng vẫn muốn hành sự thỏa đáng hơn, nếu đấu theo bình thường thì khả năng thắng sẽ cao hơn.
'Thế nhưng nàng cũng không thể ngó lơ cảm xúc của Lâm Bắc Phàm.
Hơn nữa, coi bộ Lâm Bắc Phàm rất thong thả, chứng †ỏ hắn vẫn chưa dốc hết sức, yêu cầu này của hắn cũng không phải không có mục đích.
“Lâm ái khanh, ngươi nắm chắc mấy phần?”
Nữ đế hỏi.
“Bệ hạ, bệ hạ hỏi sai người rồi, bệ hạ phải hỏi bọn họ. mới đúng!
Lâm Bắc Phàm chỉ vào mấy người Đại Viêm. “Hỏi bọn họ?” Nữ đế sững sờ.
“Bệ hạ, vấn đề không phải là nắm chắc phần thắng bao nhiêu mà là tốc độ nhanh hay chậm!”
Lâm Bắc Phàm híp mắt cười: “Bọn họ hạ cờ nhanh như thế nào thì chết cũng nhanh như thế!”
Mọi người bên Đại Viêm: “Đậu mái”
“Đường trạng nguyên chắc cũng sẽ chống đỡ được lâu hơn một chút, bởi lẽ tốc độ đánh của hắn ta chậm nhất!”
Đường Dung: “Đậu má nó...”
Lại xuyên tạc lời ta! Nữ đế câm nín luôn!
Miệng của cái tên này quá độc ác, hắn mở miệng ra thôi đã khiến đại biểu bên Đại Viêm tức đến mức thăng thiên. Nữ đế nghĩ ngợi một lát rồi cho rằng có thể thử.