“Vâng thưa vương gia!”
Hai người Hàng Long và Phục Hổ bèn xông đến chỗ Lâm Bắc Phàm.
Nữ đế lại gọi: “Tông Sư, mau xử lý bọn họ!”
“Vâng thưa bệ hạ!”
Hai vị Tông Sư của triều đình ra tay ngăn chặn Hàng Long và Phục Hổ.
Bảy Tông Sư đại chiến tại cổng thành, bọn họ đánh đến mức trời long đất lở!
Lâm Bắc Phàm bình tĩnh quan sát cảnh tượng này, ánh mắt hắn bỗng có những tia màu tím: “Nếu đã tới rồi thì đừng đi nữa!”
Thanh đao nhỏ trong tay Dạ Lai Hương bỗng rời khỏi tay hắn ta và biến mất không thấy đâu nữa!
Khi nó xuất hiện lại một lần nữa thì nó đã đâm thẳng vào trán của môn chủ Thiên Môn Lãnh Nhược Thiện!
Gương mặt môn chủ Thiên Môn tràn ngập vẻ kinh ngạc, hắn ta lắp bắp: “Thanh đao nhanh quá!”
Sau đó hắn ta khẽ quay đầu nhìn về phía chủ nhân của thanh đao là Dạ Lai Hương, mà ở phía đằng xa kia là Lâm Bắc Phàm đang khẽ cười, ánh mắt của hắn ta tràn ngập vẻ chấn kinh và… hối hận!
Sau đó hắn ta không còn chút sức lực nào nữa, ngã phịch xuống đất.
Mọi người có mặt ai cũng chấn kinh!
Môn chủ Thiên Môn Lãnh Nhược Thiện, người có thực lực Tông Sư đã chết bởi một thanh đao nhỏ!
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Dạ Lai Hương, chủ nhân của thanh đao!
Dạ Lai Hương sợ đến mức run rẩy: “Không phải ta!”
Mọi người bèn tặc lưỡi một cái.
Đao của ngươi lại còn bắn ra từ tay ngươi, không phải ngươi thì là ai?
Lúc này rồi ngươi còn giả bộ, vui lắm hay gì?
Dạ Lai Hương bi thương hết sức: “Không phải ta thật mà!”
Hai vị Tông Sư Hàng Long và Phục Hổ trông thấy cảnh tượng ấy mà đờ người. Có người có thể giết Tông Sư trong vòng một giây ư?
Hắn ta có thể giết chết môn chủ Thiên Môn thì cũng có thể giết bọn họ! Không thể chiến đấu nữa, chuồn thôi!
Vụt vụt, bọn họ bèn chạy vèo đi, chớp mắt đã không thấy bóng hình đâu, đến Ký Bắc vương cũng chẳng thèm quan tâm nữa.
Ký Bắc vương thấy chỗ dựa vững chãi của mình đã biến mất, bèn quay người định chạy.
Nữ đế trông thấy ba người chạy trốn, nàng từ bỏ hai Tông Sư Hàng Long và Phục Hổ vốn dĩ đã không bắt được kia: “Tông Sư, giúp trẫm bắt Ký Bắc vương về đây để hỏi tội!”
Lâm Bắc Phàm thì chú ý tới Hàng Long và Phục Hổ đã biến mất, hắn hừ một tiếng: “Các ngươi chạy không thoát đâu!”
Cứ thế, trận chiến kết thúc, triều đình phái binh ra ngoài thành thu dọn tàn cuộc.
Không lâu sau, Ký Bắc vương bị bắt và bị áp giải để tiến hành thẩm vấn. Lúc này trông hắn ta đã thay đổi hoàn toàn.
Áo giáp trên người vỡ nát, tóc tai tán loạn, sắc mặt trắng như tờ giấy, khóe miệng còn vết máu đọng. Do võ công đã bị phế nên cơ thể hắn ta yếu ớt, đến đứng cũng không vững.
Nữ đế đắc ý vô cùng: “Hoàng thúc của trẫm, ngươi có từng nghĩ mình sẽ có ngày hôm nay?”
“Thắng làm vua thua làm giặc, bản vương không có gì để nói hết!”
Sắc mặt Ký Bắc vương tiều tụy: “Có điều nữ đế à, ngươi đừng có mà đắc ý, bản vương không hề thua ngươi, bản vương chỉ thua một kẻ ăn cháo đá bát, một tiểu nhân âm hiểm xảo trá mà thôi!”
“Kẻ tiểu nhân đó là ai thế?” Nữ đế hỏi.
Ký Bắc vương phẫn nộ chỉ vào Lâm Bắc Phàm: “Chính là ngươi, Lâm Bắc Phàm! Ngươi đã phá hỏng chuyện tốt của bản vương, ngươi đáng bị chết!”
Đôi mắt Ký Bắc vương ngập tràn lửa giận, trông như thể sắp thiêu sống Lâm Bắc Phàm đến nơi!
Lâm Bắc Phàm tủi thân vô cùng: “Vương gia, ngươi lại nói quá rồi! Đúng thật là ta đã phá hỏng chuyện tốt của ngươi, nhưng dẫu sao thì ai vì chủ nấy thôi! Ngươi nói ta ăn cháo đá bát, còn nói ta âm hiểm xảo trá, như vậy thì ta không đồng ý rồi!”
“Ha ha ha…”
Ký Bắc vương tức đến mức bật cười: “Hay! Hay lắm! Hay cho tên Lâm Bắc Phàm nhà ngươi! Bản vương thực sự đã nhìn lầm người rồi! Có điều, ngươi đừng có mà đắc ý, hôm nay bản vương sẽ vạch trần bộ mặt thật của ngươi cho mọi người thấy ngươi là một kẻ ăn cháo đá bát như thế nào, là một kẻ xảo quyệt gian trá ra sao!”
Lâm Bắc Phàm giơ tay làm động tác mời, híp mắt cười và nói: “Vương gia, mời ngươi bắt đầu buổi biểu diễn của mình!”
Ký Bắc vương lạnh lùng cười: “Nữ đế, ngươi có biết ái thần của ngươi đã làm những chuyện gì sau lưng ngươi không?”
Nữ đế nói: “Không biết, nguyện nghe tỏ tường!”
Ký Bắc vương lớn giọng đáp: “Từ lâu trước kia ái thần Lâm Bắc Phàm của ngươi đã cấu kết với bản vương rồi! Khi ấy con của bản vương mắc kẹt tại kinh thành, là hắn âm thầm nhận một trăm năm mươi vạn lượng bạc của bản vương rồi mới đi thuyết phục triều đình thả người!”
“Về sau hắn phát minh ra thần khí phi thiên khí cầu lớn và tàu đệm khí! Đây vốn là thứ quan trọng của quốc gia, không thể tiết lộ ra ngoài! Thế nhưng hắn tham tiền tài, tham đến mức đáng ghét, bản vương đã bỏ ra gần bảy trăm vạn lượng bạc để có được cách chế tạo hai món thần khí này từ hắn!”
“Còn cả xương rồng nữa, đây là báu vật tối cao của thiên hạ, không thể tiết lộ ra ngoài! Thế nhưng bản vương đã bỏ ra năm trăm vạn lượng bạc để có được một phần xương rồng từ hắn!”