Mục lục
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“A!”

Trận chiến kết thúc rất nhanh, lão giả thắng, còn Dạ Lai Hương thì thua một cách thảm hại.

Lão giả xách thương, vẻ mặt tràn ngập sự thất vọng. Hắn ta đứng trước mặt Dạ Lai Hương, lắc đầu cảm thán: “Ban đầu lão phu nghe nói ngươi giết được hai vị Tông Sư, thực lực tiến bộ nên mới không quản đường xa tới thử nghiệm xem tu vi của ngươi thế nào! Ai ngờ ngươi chẳng tiến bộ gì cả, đã thế não còn có vấn đề! Ôi… đúng là khiến vi sư thất vọng quá!”

Dạ Lai Hương nôn ra một ngụm máu, mặt tỏ vẻ cuộc đời này không còn gì luyến tiếc!

Lại thế nữa!

Hắn ta lại bị một cái “hư danh” liên lụy!

Rõ ràng là một chuyện không thể mà cứ đồn thổi, hại hắn ta bị Tông Sư đánh mấy trận!

Đến cả sư phụ của hắn ta cũng vượt ngàn dặm xa xôi đến đánh hắn ta! Bé khổ tâm lắm, khổ lắm khổ lắm!

Lúc bấy giờ, Lâm Bắc Phàm bước tới. Hắn bật cười, đoạn chắp tay nói: “Tiền bối là sư phụ của Dạ Lai Hương sao, là vị cường giả Tông Sư được xưng là thương thần kia?”

Lão giả ưỡn ngực, nói: “Bản tọa chính là thương thần, ngươi là ai?”

Lâm Bắc Phàm cười: “Bản quan là phủ doãn Đức Thiên Phủ của kinh thành - Lâm Bắc Phàm, đồng thời cũng là cấp trên của Dạ Lai Hương!”

“Hóa ra là ngươi, bản tọa từng nghe nói đến ngươi!”

Lão giả cười: “Ngươi đã bày kế bắt được đồ nhi Dạ Lai Hương của ta, đồng thời cũng là người thay đổi hắn ta từ một kẻ trộm thành anh hùng của một nước, thành quan viên tam phẩm của triều đình! Ha ha, khoảng thời gian này đồ nhi của ta đã làm phiền ngươi rồi!”

“Đâu có đâu có, tiền bối quá khen rồi, ta cũng đâu làm gì!”

Lâm Bắc Phàm khiêm tốn nói.

Lão giả lại lắc đầu: “Chuyện ngươi làm không có ít đâu! Từ trước đến nay đồ nhi của ta là một đứa cứng đầu, chẳng mấy người có thể quản được nó, ngươi là một trong số đó, xem ra ngươi đã bỏ không ít công sức rồi!”

“Tiền bối quá khen! Hiếm có dịp tiền bối tới kinh thành, chi bằng tới phủ của ta chơi, tiền bối thấy thế nào? Bản quan có món ngon rượu thơm chiêu đãi!”

Lão giả vui vẻ nói: “Cũng được! Mời dẫn đường!”

“Mời tiền bối!”

Lâm Bắc Phàm hơi nghiêng người, đi đằng trước dẫn đường.

Đồng thời hắn cũng phất tay với những người xung quanh: “Đều là người bên mình cả, không cần phải lo, mọi người giải tán đi!”

Lâm Bắc Phàm mời lão giả về phủ.

Dọc đường, lão giả nhìn ngắm bốn phía, tặc lưỡi nói với vẻ hiếu kì: “Đây là Đức Thiên Phủ trong kinh thành Đại Võ hả? Lão phu đã từng tới đây hai mươi năm trước, khi ấy không được phồn vinh náo nhiệt như này đâu, đúng là thay đổi nhiều quá!”

Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Tất cả những điều này đều nhờ Dạ Lai Hương, từ lúc hắn ta tới đây nhậm chức vẫn luôn trừng phạt những kẻ gian ác, bắt giữ tội phạm, trị an ở đây tốt hơn rất nhiều! Trị an tốt thì phố phường cũng phồn vinh hơn!”

“Vậy sao? Cái tên tiểu tử thối này cũng có năng lực vậy à?”

Lão giả hơi không tin. Đồ đệ nhà mình có bản lĩnh gì chẳng lẽ hắn ta lại không rõ.

Bảo hắn ta đi giết người phóng hỏa thì còn được, chứ bảo đi xử lý việc trị an thành thị thì đúng là buồn cười!

Hai người cùng nhau đi trên đường, thu hút rất nhiều ánh mắt. Ánh mắt mọi người đều chứa đựng vẻ sợ hãi.

Dẫu sao thì mới nãy đột nhiên lão giả xông đến, khí thế ngút trời, trông có vẻ không dễ chọc vào.

Để an ủi mọi người, Lâm Bắc Phàm lớn giọng nói: “Thưa bà con, giới thiệu cho các ngươi một người! Vị tiền bối đang đứng bên cạnh ta đây chính là sư phụ thương thần của Ngự Miêu Dạ Lai Hương, là người bên chúng ta, thế nên mọi người không phải sợ đâu!”

“Hóa ra là sư phụ của Ngự Miêu đại hiệp!”

Lâm Bắc Phàm vừa dứt lời, mọi người bèn thả lỏng.

Dưới ánh mắt của mọi người, Ngự Miêu chính là người chuyên trị những kẻ gian ác, bắt giữ tội phạm, bảo vệ đất nước người dân, là một vị anh hùng, đại hào kiệt!

Vị sư phụ có thể dạy dỗ ra Ngự Miêu chắc chắn không phải người xấu! Mọi người bèn xúm đến, thi nhau giơ ngón tay cái tỏ vẻ tán thưởng!

“Hóa ra là sư phụ của Ngự Miêu, chẳng trách trông đạo mạo thế kia!”

“Thương thần sư phụ, ngươi dạy được một đồ đệ tốt giúp cứu nước cứu dân đó!”

“Từ lúc có đồ đệ của ngươi, cuộc sống của chúng ta ngày càng tốt lên!”

“Cảm ơn ngươi rất nhiều, thương thần sư phụ!”

Lão giả nghe vậy thì vui vô cùng: “Vậy sao? Cái tên tiểu tử thối kia đã làm nhiều chuyện vậy sao?”

“Đương nhiên rồi! Thương thần sư phụ, chúng ta lừa ngươi làm gì?”

“Ngươi cứ đi nghe ngóng mà xem, ai mà không biết Ngự Miêu Dạ Lai Hương? Ai không phục khắc tinh của tội phạm Dạ Lai Hương?”

“Dạ Lai Hương đại hiệp chính là thần bảo vệ thành thị này của chúng ta!”



Lão giả càng nghe càng thấy vui, đồ đệ nhà mình có tương lai rồi, hắn ta cũng thấy nở mày nở mặt!

Nhìn Dạ Lai Hương mặt mày sưng vù ở phía sau, gương mặt lão giả lộ vẻ hiền từ: “Cái tên tiểu tử thối nhà ngươi cuối cùng cũng ngoan ngoãn rồi, không có gây chuyện cho lão phu! Sau này tiếp tục phát huy, biết chưa?”

“Vâng thưa sư phụ!”

Dạ Lai Hương vui vẻ đáp. Được sư phụ khen, hắn ta vui mừng hơn bất cứ ai.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK