Mục lục
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Hơn nữa vương gia, có người nói lần này bọn chúng dùng tàu đệm khí để vận chuyển lương thực cứu tế nạn dân đấy."

"Hiệu quả của tàu đệm khí đã rất rõ ràng rồi, vận chuyển nhiều lương thực như thế một cách rất dễ dàng! Hơn nữa chỉ cần dùng chưa tới bốn ngày đã đi hết quãng đường tám trăm dặm từ kinh thành đến Hoa Châu, có lẽ loại tàu này được thiết kế theo kiểu đặc biệt nào đói"

"Món lợi khí trên mặt nước tiện dụng thế này, có kẻ nào lại không muốn giành lấy cơ chứ?"

"Tàu đệm khí của chúng ta vẫn chưa có tiến triển gì cả, nếu có thể chiếm được tàu đệm khí này, chắc chắn sẽ như hổ mọc thêm cánh! Cho nên vương gia, chúng ta hãy lợi dụng cơ hội tốt này để giành lấy tàu đệm khí!"

Ánh mắt của Giang Nam vương lại càng sáng hơn: "Ngươi nói phải lắm! Cướp cả tàu đệm khí về đây cho bản vương!"

Giang Nam vương vô cùng kích động: "Nhiều lương thực như thế đang ở trước mắt chúng ta, cả tàu đệm khí, món lợi khí trên mặt nước cũng đang ở trước mắt chúng ta! Điều này chứng tỏ chuyện gì, chứng tỏ đến cả ông trời cũng đang đứng về phía chúng ta! Đại sự đã rất gần và có hy vọng rồi!"

"Chúc mừng vương gia! Chúc mừng vương gia!" Mọi người cùng đồng thanh mà hô.

"Ha ha!" Giang Nam vương cười lớn đây đắc ý: "Lần này đúng là phải cảm ơn Lâm Bắc Phàm đấy! Nếu không có hắn thì bản vương cũng chẳng có cơ hội thu về nhiều món tốt thế này, cho nên tạm thời giữ lại cái mạng cho hắn đi!"

"Vương gia anh minh!" Vương Phú Quý lớn tiếng mà nói.

"Trời cho mà không lấy, là có tội đấy! Các ngươi lập tức sắp xếp người, xuất phát ngay sáng ngày mai, cướp lương thực và tàu đệm khí về cho bản vương! Bản vương sẽ hâm rượu, chờ các ngươi thành công quay về!" Vương gia vui vẻ ra mặt.

"Vâng, vương gia!" Mọi người đáp lời.

Tất cả vẫn thản nhiên mà chẳng hề biết rằng những gì bọn họ nói đều bị Lâm Bắc Phàm đang ở trên nóc nhà nghe thấy.

Lâm Bắc Phàm nhíu mày: "Muốn cướp lương thực của ta, còn muốn cướp cả tàu của ta nữa sao? Suýt nữa còn định lấy mạng ta nữa cơ đấy? Vương gia, nếu ngươi đã bất lịch sự như thế, ta đành tặng ngươi một món quà trước vậy!"

Hắn nhẹ nhàng rời khỏi mái nhà, vào trong kho lúa của Giang Nam vương như chốn không người.

Nhìn chỗ lương thực chất đầy trong phòng, ánh mắt

Lâm Bắc Phàm lạnh đi.

"Nếu đã không mang đi được thì đành hủy hết vậy!" Trên người Lâm Bắc Phàm bùng lên một ngọn lửa lớn, chỉ trong nháy mắt đã phủ kín cả kho, lương thực bắt đầu bị thiêu cháy.

Tình hình này nhanh chóng bị quan binh trông coi kho lúa phát hiện, bọn chúng lớn tiếng hét lên: "Cháy rồi, cháy rồi!"

"Kho lúa cháy rồi, đến đây dập lửa đi!"

"Mau chuyển nước tới đây!"

Các quan binh trông coi kho lúa đều bị huy động tới. Bọn họ khiêng một thùng nước đến, vội vàng dập lửa. Nhưng đúng lúc đó, trên trời lại nổi lên từng trận gió lớn. Có gió thổi tới, thế lửa lại càng lớn hơn!

Cuối cùng, không chỉ kho lúa bị Lâm Bắc Phàm đốt bị cháy mà các kho lúa ở xung quanh đó cũng bắt lửa, ngọn lửa lớn bùng cháy hừng hực, ánh lửa cao ngút trời, toàn bộ người dân trong thành đều nhìn thấy!

"Cháy rồi, mau đi cứu hỏa đi!

"Cháy lớn thế này, đã mấy chục năm rồi chưa từng xảy ra đấy! Chỗ nào bị cháy thế?"

"Bên đó trông giống kho lúa thì phải!"

Sau đó ít lâu, Giang Nam vương vội vàng chạy tới.

Thấy kho lúa đã bị thiêu rụi toàn bộ, hắn ta gần như không thể đứng nổi nữa, la lối om sòm: "Mau cứu hỏa đi! Trong đó đều là lương thực cả đấy, mau cứu hỏa đi!"

Mười mấy vạn binh sĩ cùng nhau dập lửa, nhưng lại không thể dập nổi ngọn lửa này! Cuối cùng, ngọn lửa này cháy suốt một ngày một đêm rồi mới tắt.

Giang Nam vương nhìn chỗ lương thực đã bị thiêu đen thui, chẳng còn lại là bao, hai mắt hắn ta thất thần cụp xuống: "Hết rồi! Hết cả rồi!"

Chuyện này nhanh chóng truyền đi khắp nơi, các thế lực nghe mà giật mình hoảng hốt!

Kho lúa của Giang Nam vương, thế mà đã bị thiêu rụi rồi!

Trận cháy này xảy ra thật bất thường!

Đang giữa ngày đông lạnh giá, mấy hôm trước trời còn đổ mưa, không khí ẩm ướt, trong tình cảnh ấy mà vẫn cháy được, thật kỳ lại

Hơn nữa, mười mấy vạn người đem nước đến dập mà lại chẳng thể dập nổi ngọn lửa này! Rốt cuộc là sự cố bất ngờ, hay là do kẻ nào gây ra?

Có người nói, chuyện này không phải sự cố cũng chẳng phải do ai làm cả, mà là sự trừng phạt của ông trời!

Bởi vì cùng ngày hôm ấy, có người nhìn thấy một bóng người rực lửa giữa bầu trời, bay trên không trung hệt như ma quỷ, đang lặng lẽ quan sát trận lửa lớn này.

Giang Nam vương ruồng bỏ hàng trăm vạn nạn dân không thèm để ý tới, đã phạm phải tội không thể tha thứ! Cho nên thần tiên nổi giận, hạ phàm trừng phạt!

Cho dù lời đồn có như thế nào, thì đối với rất nhiều người mà nói, trận cháy này là một chuyện vui đáng phải ăn mừng.

Ở Ký Bắc, vương phủ.

Ký Bắc vương cười ha hả: "Hoàng đệ ơi là hoàng đệ, rồi ngươi cũng có ngày hôm nay! Mặc dù ngươi có rất nhiều tiền, nhưng chỉ có tiền thì có ích gì cơ chứ? Không có lương thực, ngươi sẽ nuôi đại quân như thế nào đây, làm sao mà đấu với bản vương được đây?"

"Chuyện này là do ông trời giúp vương gia đấy!" Quân sư Gia Cát tiên sinh nịnh nọt.

"Ha ha!" Ký Bắc vương đắc ý mà cười lớn thật sảng khoái.

Võ Tây, vương phủ. Võ Tây vương cũng đang cười như được mùa.

Từ sau chuyện kho báu của Tà Nguyệt, hắn ta đã lâu lắm rồi không được cười lớn thế này!

"Hoàng huynh đối xử tốt với ta quá! Chắc chắn là hoàng huynh biết hoàng đệ ta đây đang buồn bã chán nản, nên mới bày ra trò đùa này đây mài! Để đáp lễ, người đâu, gửi một món quà của bản vương tới cho hoàng huynh!"

"Vương gia, tặng thứ gì cơ?" Quân Sư Phượng Sồ tiên sinh hỏi.

"Trả cái chuông mà hắn ta tặng bản vương lại cho hắn ta đi! Ha hai"

"Vâng, vương gia!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK