Mục lục
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mạc Như Sương hơi ghen, nàng không muốn nói chuyện, Quách Thiếu Soái bèn lấy một cái bình ra, nghiêm túc nói: “Công tử, đây là đan dược mà Ký Bắc vương kêu người giao cho chúng ta, tên của nó là Tụ Khí đan, cực kì thần kì luôn! Nghe nói, sau khi uống đan dược này, tốc độ tu luyện có thể tăng lên nhanh chóng! Cơ mà chúng ta cảm giác nó có vấn đề!”

Từ lúc phát hiện bộ mặt thật của Ký Bắc vương, Quách Thiếu Soái không còn lòng tin với hắn ta nữa.

Lâm Bắc Phàm nhận lấy cái bình nhỏ, hắn đổ viên đan dược bình thường bên trong ra xem xét, đoạn ngửi một lát rồi bật cười: “Ngươi nói không sai, viên đan dược này quả thực có vấn đề!”

Mạc Như Sương và Quách Thiếu Soái nhìn nhau, đồng thanh hỏi: “Vấn đề gì?”

Lâm Bắc Phàm nói: “Đây là một viên độc đan!”

Hai người kia kinh ngạc: “Độc đan!”

“Trước kia ta đã từng nói với các ngươi rồi, thực lực là thứ phải khổ cực tu luyện mới có được, không thể lơ là dù chỉ một chút! Vận mệnh ban tặng thứ gì cũng có cái giá của nó!”

Lâm Bắc Phàm cầm viên đan dược lên, nghiêm túc nói: “Đan dược này được luyện từ mười hai loại độc hiếm có, mỗi một loại đều có thể khiến người ta tử vong! Thế nhưng sau khi luyện thành đan dược lại có thể lấy độc trị độc, khắc chế lẫn nhau và trở thành thuốc!”

“Thế nhưng độc vẫn là độc, viên đan dược này thực sự có thể giúp tốc độ tu luyện tăng lên, song sẽ phải trả giá bằng tính mạng mình, giống như Tịch Tà Kiếm Phổ và Quỳ Hoa Bảo Điển vậy! Một khi độc phát tác thì thần tiên cũng không cứu được!”

Hai người Mạc Như Sương và Quách Thiếu Soái lạnh run người!

“Lại là Ký Bắc vương!”

Quách Thiếu Soái nghiến răng nghiến lợi: “Hắn ta tặng Quỳ Hoa Bảo Điển cho chúng ta, giờ lại tặng độc dược! Thế giới này sao lại có một người hiểm độc như vậy?

“Hắn ta thực sự quá độc ác, uổng công ngày trước chúng ta tin tưởng hắn ta đến vậy!”

Mạc Như Sương cũng nghiến răng nghiến lợi nói.

Lâm Bắc Phàm định giải thích, thứ đồ này không phải do Ký Bắc vương làm đâu, hắn ta vẫn chưa có cái năng lực ấy, khả năng là do môn chủ Thiên Môn Lãnh Nhược Thiện làm ra.

Thế nhưng lời vừa đến miệng thì hắn bỗng gượm lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Không sai, Ký Bắc vương quá độc ác! Vì dã tâm của mình mà hắn ta có thể hi sinh tất cả, tội của hắn ta đáng chết!”

"Ừm! Hắn ta quá ác độc rồi!"

Hai người Mạc Như Sương và Quách Thiếu Soái hai miệng như một cùng chung kẻ thù.

"Công tử, bây giờ chúng ta nên làm gì đây?" Mạc Như Sương hỏi.

“Ngay cả độc dược như vậy mà Ký Bắc vương cũng đã làm ra rồi, chứng tỏ hắn đã không thể nhịn được nữa! Cho nên không thể chậm trễ nữa, chúng ta phải chạy về kinh thành ngay lập tức! Ngoài ra, gửi cho Ký Bắc vương một phong thư nữa, bảo hắn ta chờ ta trở về rồi mới hành động!" Lâm Bắc Phàm vội vàng nói.

"Vâng, công tử!" Hai người đáp lại.

Bọn họ từ dãy núi Thanh Long, một đường vô cùng lo lắng chạy tới kinh thành. Mất khoảng một tuần, cuối cùng trở về tới kinh thành.

Cùng ngày, dân chúng kinh thành lại tới chúc mừng một lần nữa.

“Phủ doãn đại nhân đã trở lại rồi!”

“Lâm đại nhân quả thực chính là quân thần của Đại Võ chúng ta, mỗi lần xuất chinh nhất định sẽ mang theo đại thắng trở về!”

“Thật đúng là quá giỏi, tấm gương cả đời của người đọc sách như ta!"

“Lâm Bắc Phàm thật tài giỏi!"

Trên Kim Loan Điện, nữ đế ngồi cao trên ngôi vị hoàng đế, vẻ mặt vui mừng nhìn Lâm Bắc Phàm: "Lâm ái khanh, ngươi quả nhiên không làm trẫm thất vọng, đã đánh bại liên quân trăm vạn người của Võ Tây và Đại Nguyệt ở cứ điểm Phượng Hoàng quan trọng, giải nguy cho Đại Võ của ta!"

"Hơn nữa một đường đánh tới dãy núi Thanh Long, thu phục vùng đất Võ Tây, còn đòi một khoản bồi thường khổng lồ từ trên người Đại Nguyệt vương triều, khiến cho những nơi khác khiếp sợ kinh hoàng! Tốt! Làm rất tốt!"

"Tạ bệ hạ khen ngợi, vi thần hổ thẹn không dám nhận!" Lâm Bắc Phàm chắp tay khiêm tốn nói.

"Những gì ngươi đã làm thì khen bao nhiêu cũng không quá đáng!" Nữ đế lớn tiếng nói!

"Bởi vì Lâm ái khanh đã chống lại ngoại địch ở trong cứ điểm Phượng Hoàng, che chở Đại Võ, trung dũng đáng khen, năng lực xuất chúng! Cho nên, thăng một cấp quan, là đại quan chính nhất phẩm của triều đình! Ban thêm tước vị, làm Trung Dũng Công của triều đình!"

"Tạ bệ hạ!" Lâm Bắc Phàm lớn tiếng nói.

Đại quan chính nhất phẩm trong triều đình! Được ban cho tước vị Trung Dũng Công!

Lâm Bắc Phàm hiện tại có thể nói là người có địa vị cao nhất trong các đại thần đương nhiều, đã vượt qua văn võ bách quan một khoảng lớn rồi!

Bách quan kia hâm mộ, đố kỵ và hận thù khỏi phải nói.

Bọn họ muốn nói bất cứ điều gì chống lại, cũng không thể thốt được thành lời!

Bởi vì những chiến tích đó đều là chiến tích thực tế, khắp nơi đều biết!

Hơn nữa nếu như phản đối, nhất định sẽ bị tên khốn nạn kia làm khó dễ, dùng những âm mưu thủ đoạn để mưu hại hắn ta, chắc chắn sẽ làm như vậy! Chỉ có thể cam chịu chấp nhận!

Tiếp theo, nữ đế lại cho Lâm Bắc Phàm một loạt các phần thưởng xa hoa, quá nhiều khiến hắn cũng lười nhắc tới, dù sao đời này ăn mặc không lo, không để ý như vậy nữa.

Đồng thời căn cứ vào tấu chương biểu dương thành tích của Lâm Bắc Phàm mà luận công ban thưởng.

Nên thăng quan thì thăng quan, nên thưởng tiền thì thưởng tiền.

Nói tóm lại, phát huy xuất sắc trong trận đại chiến này, người dụng tâm dùng sức đều được khen thưởng xứng đáng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK