Võ Tây vương xua tay: "Hiện giờ chúng ta không cần thiết phải có tiền! Chỉ cần chống cự được qua mùa thu năm nay, đợi đám quân đội chuột nhắt đó tan rã rồi chúng ta sẽ lập tức dẫn quân về phía Đông. Đến lúc đó muốn thứ gì có thứ đấy, chúng ta còn phải để bụng chút tiền này chắc?"
"Vương gia nói phải lắm!"
Vì vậy, một số lượng vàng bạc châu báu lớn được âm thầm vận chuyển về Lâm phủ trong kinh thành.
Cùng lúc đó, quân đội của Võ Tây vương thu binh, không hoạt động ở bên ngoài nữa mà lui về canh gác, bảo vệ chặt chẽ kho lúa và ruộng vườn, không để quân đội của Tà Nguyệt thừa cơ bày trò.
Chuyện này bị quân đội Tà Nguyệt phát hiện ra rất nhanh.
"Công chúa điện hạ, Võ Tây vương lại lén lút cấu kết với Đại Nguyệt vương triều rồi! Bọn chúng được Đại Nguyệt vương triều cung cấp lương thực, bắt đầu rút quân về để canh gác kho lúa! Có vẻ như bọn chúng muốn chờ chúng ta tự tan rã!"
Tử Nguyệt công chúa gật đầu với vẻ nghiêm nghị: "Cũng may là chúng ta đã có sự chuẩn bị từ sớm! Đám thỏ và dúi mốc đó thế nào rồi?"
"Khởi bẩm công chúa điện hạ, sau khi nhận được mệnh lệnh của người, chúng thần đã vận chuyển mấy loài thú có tần suất sinh sản cao như thỏ và dúi mốc với một số lượng lớn tới hai dãy núi lớn rồi! Sau một thời gian quan sát kỹ càng, thần nhận thấy tốc độ sinh sản của bọn chúng phải dùng từ khủng khiếp mới có thể diễn tả nổi!"
"Mới hơn nửa tháng mà số lượng thú đã nhân lên hơn mười lần ban đầu! Hơn nữa tốc độ lớn của bọn chúng cũng rất nhanh, khoảng từ một đến hai tháng là đã ăn được rồi! Với tốc độ sinh sản và phát triển của đám thú vật này, chắc chắn có thể cung cấp đủ cho toàn bộ quân đội ta!"
"Tốt quá rồi!"
Tử Nguyệt công chúa mỉm cười mừng rỡ, cuối cùng thì vấn đề lương thực vẫn luôn đè nặng trong lòng nàng cũng được giải quyết rồi.
Có đủ lương thực để ăn, giờ chuyện gì nàng cũng dám làm, nghiệp lớn phục quốc có hy vọng rồi!
"Nếu Võ Tây vương đã rút quân, chúng ta cũng không có cơ hội ra tay nữa, tạm thời tĩnh dưỡng, huấn luyện binh lực lớn mạnh, đào thêm nhiều địa đạo, nuôi thêm nhiều thỏ và dúi mốc chuẩn bị trước!"
"Vâng, công chúa điện hạ!"
Sau khi sắp xếp xong những chuyện này, Tử Nguyệt công chúa quay về gian phòng đơn sơ của mình, viết một bức mật thư.
Nàng giao cho thân tín của mình đi gửi thư cho Lâm Bắc Phàm đang ở kinh thành.
Tại Lâm phủ trong kinh thành, Lâm Bắc Phàm đọc lá thư mà Tử Nguyệt công chúa gửi đến rồi lại nhìn chỗ vàng bạc châu báu mà Võ Tây vương đưa tới, nắm được hầu như toàn bộ tình hình ở Võ Tây.
Chắc chắn Võ Tây vương đã dùng xương rồng để đổi lấy một lượng lương thực lớn từ Đại Nguyệt vương triều, sau đó quyết định bảo vệ lương thực và ruộng đồng, lấy bất biến ứng vạn biến, đợi tới khi quân đội Tà Nguyệt tự sụp đổ.
Nhưng hắn ta lại không hề biết rằng, nhờ có sự chỉ dẫn của Lâm Bắc Phàm, quân đội Tà Nguyệt đã nuôi được một nguồn thực phẩm lớn trong hai dãy núi lớn.
Hiện giờ hai bên không động thủ, chờ xem bên nào yếu thế trước rồi chớp lấy cơ hội.
"Khi mùa thu qua đi, sẽ là thời điểm Võ Tây vương khởi binh! Lần này Võ Tây vương không muốn làm phản cũng buộc phải làm phản! Bởi vì nếu hắn ta không làm phản thì sẽ đánh mất tất cả!" Lâm Bắc Phàm nhẹ nhàng mỉm cười mà nói.
Võ Tây vương của hiện tại đã bị Lâm Bắc Phàm ép đến bước đường cùng rồi! Toàn bộ số tiền có trong vương phủ Võ Tây đều đã bị Lâm Bắc Phàm vơ vét sạch sẽ không sót lại một đồng!
Lương thực và binh mã của hắn ta chỉ có thể chống cự được thêm vài tháng nữa mà thôi, hơn nữa còn thường xuyên bị quân đội Tà Nguyệt tấn công, cướp lương thực, giết quân lính!
Gặp phải đủ mọi tình thế bất lợi như thế này, nếu không dồn sức đánh trả một cú thì chính hắn ta sẽ bị tiêu diệt.
Lâm Bắc Phàm nhìn về phía Bắc: "Sau mùa thu này, có lẽ đám người luyện võ mà Ký Bắc vương huấn luyện cũng dùng được rồi! Hoàng đồ bá nghiệp đang ở ngay trước mắt, chắc chắn Ký Bắc vương sẽ chẳng thể ngồi yên được nữa mà rục rịch khởi binh!"
"Cả Giang Nam vương cũng sẽ nổi dậy sau khi mùa thu qua đi! Hiện nay tình hình ở Giang Nam đã loạn cả lên rồi! Chuyện kinh doanh trước đây không thể tiếp tục tiến hành, phần lớn người dân lại bỏ xứ mà đi, lương thực thì thiếu hụt! Nếu còn không đánh, Giang Nam vương cũng sẽ tự mình diệt vong!"
"Cho nên, thu qua đông tới, nội chiến bùng lên!"
Lâm Bắc Phàm viết lên giấy mấy con chữ lớn: Nhổ cỏ tận gốc, thiên hạ quy về Võ!
Sau đó, hắn đốt cháy tờ giấy kia.
"Nhưng việc cấp bách nhất hiện nay vẫn là chuyện tham ô!"
Lâm Bắc Phàm vừa cười thành tiếng vừa lấy một cái lọ trông rất tinh xảo ra, trong lọ đựng đầy xương rồng.
Từ sau khi tận mắt nhìn thấy bộ xương rồng bay lên trời, tất cả mọi người đều tin rằng đây là xương rồng thật. Càng không một ai nghi ngờ về công hiệu của xương rồng.
Những kẻ có quyền có thế, đặc biệt là hoàng đế các nước bắt đầu phát điên lên mà truy lùng xương rồng. Nguyên nhân là vì bọn họ cho rằng xương rồng ẩn giấu bí mật trường sinh bất lão.
Bọn họ muốn được trường sinh bao nhiêu thì muốn có nhiều xương rồng bấy nhiêu.
Cho nên chỗ xương rồng còn sót lại trong tay Lâm Bắc Phàm trở thành thứ để hắn đầu cơ kiếm tiền, giá bán ngày càng đắt đỏ.
Bọn họ không hề biết rằng, thứ này Lâm Bắc Phàm muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu.