Mục lục
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Bắc Phàm lại càng tức điên hơn: "Đồ cầm thú, đồ súc sinh!"

"Tiểu huynh đệ, đừng tức giận mài! Sau khi biết được thân phận của bản tọa, ngươi sẽ cảm thấy tiếc nuối đấy!" Đao thánh nói với giọng cợt nhả.

"Chẳng phải chỉ là đao thánh - u Dương Bá Đao thôi sao, trước mặt ta mà còn giả vờ gì chứ?" Lâm Bắc Phàm quát.

Đao thánh giật mình: "Làm thế nào ngươi nhìn ra được vậy?"

"Chuyện này chẳng phải rất đơn giản sao? Từ đầu tới cuối, ngươi luôn hỏi về chuyện liên quan đến đao, có cảm ngộ rất sâu sắc về đao! Ngươi còn trẻ tuổi nhưng thực lực lại thâm sâu khó lường, chẳng phải tên khốn kia thì còn là ai vào đây được nữa?" Lâm Bắc Phàm hừ một tiếng.

"Đao thánh - u Dương Bá Đao!"

"Trời ơi!"

Hai người Mạc Như Sương hoảng sợ bay màu.

Đao thánh giơ ngón tay cái lên, khen ngợi: 'Không hổ danh là bạn tri kỷ mà bản tọa đã chấm, ánh mắt sắc bén lắm! Nào, chúng ta tiếp tục nói chuyện về đao đi! Hiếm. khi gặp được một người am hiểu về đao như thế, bản tọa vô cùng mừng rỡ! Nếu không cùng nhau trò chuyện thật lâu thì đúng thật là chuyện đáng tiếc nhất đời này!"

Lâm Bắc Phàm phất tay với vẻ bất lực: 'Không muốn nói nữa, ta mệt rồi!"

"Nói đi mà, trời còn chưa tối, sao ngươi lại mệt được chứ, vẫn còn nhiều thời gian lắm, chúng ta có thể từ từ nói cho kỹ!" Đao thánh vừa rót rượu cho Lâm Bắc Phàm vừa ngồi thẳng lưng lại, nói: "Bản tọa xin rửa tai lắng nghe!"

"Ngươi có nói thế nào thì cũng vô dụng cả thôi, ta không nói đấy!" Lâm Bắc Phàm quát.

Đao thánh cũng uống rượu rồi bảo: "Ngươi không nói, ta không cho ngươi đi!"

Lâm Bắc Phàm giận tím mặt: "Ngươi đường đường là đao thánh, sao có thể vô liêm sỉ như vậy được nhỉ?"

"Bản tọa cứ vô liêm sỉ đấy, ngươi làm gì được ta nào!" Đao thánh đắc ý: "Ngươi là người bạn duy nhất mà bản tọa công nhận, không thể giết ngươi, cũng không thể ép ngươi được, nhưng dùng vài thủ đoạn vô liêm sỉ thì vân được, dù sao thì ngươi vẫn ở đây cơ mà, sẽ có lúc ngươi phải nói thôi!"

Lâm Bắc Phàm tức tối: "Thế này mà ngươi còn nói là không ép ta sao? Đúng là không biết xấu hổ"

"Ha ha, cảm ơn ngươi đã khen!"

Đao thánh đắc ý: "Ngươi là người đầu tiên mắng ta là đồ vô liêm sỉ, không biết xấu hổ đấy! Những người trước đây từng mắng ta đều đi gặp Diêm Vương cả rồi! Nhưng chỉ có mình ngươi mắng là ta thấy thoải mái, vui vẻ thôi! Ngươi mắng thêm vài câu để ta nghe xem nào!"

Lâm Bắc Phàm bị sự vô liêm sỉ và không biết xấu hổ của hẳn ta đánh bại!

Một khi tên Tông Sư này trở nên vô liêm sỉ, đúng là chẳng có cách gì để đối phó với hắn ta cả!

Hăn thầm nghĩ với lòng oán hận, chờ tới ngày ta không cần che giấu thực lực nữa, ngươi cứ chờ bị ta dạy cho một bài học đi!

'Ta sẽ cho ngươi biết thế nào là... tàn bạo! 'Thế nào là... vô liêm sỉ thật sự!

Sau đó, Lâm Bắc Phàm đành dùng những lý luận về cảnh giới dùng kiếm đổi thành dùng đao rồi nói cho hắn ta nghe.

Cảnh giới Cương Đao, cảnh giới Nhuyễn Đao, cảnh giới Trọng Đao, cảnh giới Mộc Đao, cảnh giới Vô Đao...

Đao thánh nghe xong cũng vô cùng thán phục, hào hứng thốt lên: "Hay lắm! Phân chia cảnh giới dùng đao như vậy quả là tuyệt diệu! Mỗi cảnh giới đều có lý lẽ, có ví dụ, rất rõ ràng, khiến bản tọa nhận được không ít lợi ích! Ha ha, phải uống cạn một ly đầy mới được!"

Nói rồi, hắn ta tự rót cho mình một ly rượu rồi uống sạch.

Cảm thấy uống như vậy vẫn chưa đã, hắn ta trực tiếp cầm vò rượu lên tu ừng ực để thể hiện khí phách.

Mặc kệ áo ướt, hắn ta vẫn tùy hứng như vậy. Mạc Như Sương nhíu mày: "Sao mấy cảnh giới này

nghe quen thế nhỉ, hình như ta đã nghe ở đâu rồi thì ải... Công tử, đây chẳng phải cảnh giới dùng kiếm

Lâm Bắc Phàm đáp với vẻ bình tĩnh: "Rất bình thường thôi! Trên đời có muôn vàn đường đi, trăm sông rồi cũng đổ về một biển! Cho dù ngươi học kiếm đạo hay. đao đạo, khi mới bắt đầu có thể sẽ có sự khác biệt nhưng về sau đều giống nhau cả thôi!"

Mạc Như Sương tỉnh ngộ: "Công tử nói rất có lý!'

"Đao thánh tiền bối, hiện giờ ngươi đang ở cảnh giới nào vậy?" Quách Thiếu Soái không nhịn được liền hỏi.

Đao thánh đáp với vẻ khiêm tốn: "Ta chấp chới ở cảnh giới Mộc Đao nhưng cũng không ổn định cho lắm!"

"Trước đó, tiểu huynh đệ họ Lâm đây nhắc tới một vị tiền bối sử dụng đao gỗ, hẳn là người đó đã hoàn toàn đạt tới cảnh giới Mộc Đao rồi! Cho nên người đó mới có thể dùng đao gỗ để đánh bại ma đao, hoàn toàn vượt qua chính mình trước kia!"

"Còn có một vị Thiên Đao tiền bối có lẽ đã đạt tới cảnh giới Vô Đao rồi cũng nên! Trong tay không có đao nhưng trong lòng đều là đao, cho nên mới có thể trong †ay ngoài đao ra cũng không cần gì khác! Đây là cực hạn của đao đạo!"

"Cuối cùng là Tiểu Lý Phi Đao tiền bối..."

Đao thánh hơi do dự: "Có lẽ đã đạt tới cảnh Vô trong truyền thuyết rồi! Bởi vì người đó đã buông bỏ mọi thứ, đến đao cũng không cần bận lòng nữa! Chỉ còn lại niềm tin duy nhất, một niềm tin tất thắng! Ngoài niềm tin ra thì hoàn toàn buông bỏ tất cả, theo đuổi tốc độ nhanh nhất, chém ra một đao sáng chói nhất!"

"Đao này không chỉ là đao nữa mà chính là niềm tin của hắn ta"

Đao thánh than thở: "Đó mới thật sự là chiêu đao vô địch, thật muốn được tận mắt chứng kiến quái"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK