"Người anh em, đừng nói như vậy mà, thật ra ta cũng có chỗ không đúng, chúng ta tiếp tục uống rượu đi!"
"Đừng uống rượu nữa, tình hình có vẻ không ổn rồi, chúng ta vẫn nên lấy trà thay rượu thì hơn!"
"Ngươi nói phải lắm! Lấy trà thay rượu mới không làm hỏng việc!"
Dạ Lai Hương đang đứng cách đó không xa nhìn bọn họ chằm chằm, đành phải bỏ đi trong thất vọng.
Hắn ta rất buồn bực, mấy hôm nay hắn ta đã rất cố gắng, vậy mà chẳng những chưa thể làm Lâm Bắc Phàm mệt mỏi, mà ngược lại còn giúp người ta lập nên thành tích lớn.
"Không ổn rồi! Ta phải nghĩ biện pháp khác thôi! Không chơi hắn một vố thì ta không thể thoải mái nổi!"
Nhưng Dạ Lai Hương vẫn chưa kịp nghĩ ra cách thì Lâm Bắc Phàm đã cười híp mắt mà đi tới trước mặt hắn ta rồi: "Đồng chí Dạ Lai Hương, bây giờ ngươi có rảnh không?"
Dạ Lai Hương híp mắt lại, sao trông tên cẩu quan này vui vẻ thế nhỉ? Đang yên đang lành mà lại quan tâm tới hắn ta thế này, chắc chắn có âm mưu!
"Ta đang rảnh đây, ngươi định làm gì hả?" Dạ Lai Hương cảnh giác mà đáp.
"Vậy thì tốt quá rồi, ngươi tới chỗ này cùng bản quan đi, bản quan có niềm vui bất ngờ cho ngươi đấy!" Lâm Bắc Phàm kéo Dạ Lai Hương đến trước cửa nha môn.
Điều khiến Dạ Lai Hương bất ngờ là, hiện giờ trước cửa nha môn đang tập trung rất nhiều người dân, trên tay bọn họ còn cầm theo rất nhiều thứ, nào là gà vịt, bánh bao, hoa quả... rất phong phú.
Người dân tươi cười nhìn Dạ Lai Hương, có người trông còn rất kích động.
Dạ Lai Hương bối rối: "Có chuyện gì vậy?"
"Thưa bà con, mọi người hãy nghe ta nói đây!" Giọng nói của Lâm Bắc Phàm vang vọng: "Người đang đứng bên cạnh ta chính là Dạ Lai Hương, người đã từng là đạo soái! Mặc dù hắn ta là một tên tội phạm nhưng hiện giờ đã cải tà quy chính! Kể từ khi tới Đức Thiên Phủ bọn ta làm việc, hắn ta luôn xung phong đi đầu, xông pha tiền tuyến, tổng cộng đã bắt được năm trăm bảy mươi mốt tên trộm và bốn trăm bảy mươi hai tội phạm khác!"
"Dưới sự cố gắng của hắn ta, tình hình an ninh trật tự trong kinh thành chúng ta được cải thiện rất nhiều, tội phạm không còn chỗ dung thân, thậm chí còn xuất hiện cảnh tượng hiếm có như không nhặt của rơi, buổi tối không cần phải đóng cửa!"
"Hắn ta, Dạ Lai Hương, chính là anh hùng của Đức Thiên Phủ chúng ta!"
"Bốp bốp bốp!" Tiếng vỗ tay vang lên như sấm dậy.
Tất cả mọi người đều nhìn Dạ Lai Hương với vẻ mặt kích động và mừng rỡ.
Lâm Bắc Phàm tiếp tục cao giọng nói: "Chúng ta nên đối xử như thế nào với vị anh hùng này của chúng ta đây?"
Người dân cầm theo những món đồ trên tay chen chúc ào tới.
"Dạ Lai Hương đại hiệp, cảm ơn tất cả những gì ngươi đã làm cho bọn ta! Đây là gà mái nhà ta nuôi, tặng cho ngươi đấy!"
"Dạ Lai Hương đại hiệp, đây là bánh nướng mới ra lò, thơm lắm, nhân lúc còn nóng ngươi ăn đi!"
"Dạ Lai Hương đại hiệp, đây là hoa quả nhà ta trồng được, rất tươi ngon!"
Dạ Lai Hương bỗng nhiên nhận được sự yêu thích của mọi người nên rất bất ngờ, vội vàng từ chối: "Không cần đâu, không cần đâu, mọi người khách sáo quá! Thật sự không cần đâu mà..."
Lâm Bắc Phàm cười nói: "Dạ Lai Hương, những thứ này đều là tấm lòng thành của bà con, ngươi không được từ chối! Ngươi không nhận tức là đang coi thường mọi người, như vậy sẽ làm mọi người buồn đấy!"
Dạ Lai Hương thấy vẻ mặt tươi cười rạng rỡ của mọi người và những món quà tuy giản dị mà tràn ngập tình cảm của người dân thì gật đầu liên tục.
Không biết tại sao, đột nhiên mắt hắn ta lại hơi cay cay, tâm trạng kích động đến nỗi muốn bật khóc.
Một dòng nước ấm áp tràn vào trái tim hắn ta, chậm rãi chảy khắp cơ thể! Cảm giác này, hắn ta chưa từng cảm nhận được!
Nó khiến hắn ta kích động đến nỗi muốn bỏ chạy, nhưng lại rất lưu luyến!
Đúng lúc đó, dưới sự nghênh tiếp của mọi người, một vị thái giám lớn tuổi đi tới trước mặt Dạ Lai Hương.
Dạ Lai Hương hơi bối rối: "Ngươi định làm gì thế?"
Lâm Bắc Phàm nói nhỏ với hắn ta: "Đừng lên tiếng! Đây là chuyện tốt đấy, mau tiếp chỉ đi!"
"Yên lặng, tất cả mọi người yên lặng!" Lâm Bắc Phàm nói.
Vị thái giám lớn tuổi kia mở thánh chỉ ra, cao giọng mà đọc: "Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết: Đạo soái Dạ Lai Hương lãng tử quay đầu, quy thuận triều đình! Thời gian gần đây luôn xung phong đi đầu, tấn công trấn áp tội phạm ở địa phương, giữ gìn sự yên bình cho địa phương, trong lòng trẫm cảm thấy rất được an ủi! Phong cho đạo soái Dạ Lai Hương làm tứ phẩm đới đao thị vệ, đồng thời phong tặng danh xưng Ngự Miêu, khâm thử!"
Dạ Lai Hương há hốc miệng: "Hả? Phong cho ta làm tứ phẩm đới đao thị vệ sao, còn phong cho ta cả danh xưng Ngự Miêu nữa á?"
Lâm Bắc Phàm đứng bên cạnh dùng cánh tay đẩy hắn ta: "Đừng đứng ngây ra đó chứ, mau tiếp chỉ đi!"
"À à..." Dạ Lai Hương ngơ ngác nhận lấy thánh chỉ, hắn ta ngẫm nghĩ một lát rồi nói: "Tạ bệ hạ!"
Vị thái giám lớn tuổi chắp tay cười nói: "Chúc mừng Dạ Lai Hương đại hiệp! Từ khi triều đình ta thành lập cho tới nay, đã có không ít tứ phẩm đới đao thị vệ, nhưng số người được phong tặng danh xưng Ngự Miêu thì chỉ đếm trên đầu ngón tay mà thôi!"
"Thật sao? Danh xưng này hiếm có như thế cơ à?" Dạ Lai Hương chớp mắt, không biết tại sao trong lòng bỗng cảm thấy hài lòng.
"Tất nhiên là như vậy rồi! Bọn ta có thể lừa ngươi được sao?" Vị thái giám lớn tuổi cười nói: "Những người nhận được vinh quang như vậy đều được ghi lại trong danh sách, sao bọn ta có thể nhớ nhầm được cơ chứ?"
"Vậy sao!" Dạ Lai Hương tỏ vẻ ngượng ngùng nhưng khóe miệng lại hơi cong lên một chút, không giấu nổi sự hài lòng.