Những người có mặt ở đó đều là tướng quân chinh chiến trên sa trường, đồng thời cũng là một đám sâu rượu, vừa ngửi thấy hơi men đã không kiềm chế được nữa, tất cả đều bổ nhào tới muốn giành lấy rượu ngon.
Lâm Bắc Phàm lớn tiếng bảo: “Có đủ có đủ, mỗi người một vò, bản quan đã sớm tính trước rồi.”
“Ha ha, vậy cảm ơn Lâm đại nhân nhé!”
Mọi người cười tươi như hoa nở.
Triệu tướng quân cười đùa, bảo: “Chuẩn bị nhiều rượu ngon như thế, xem chừng Lâm đại nhân đã sớm liệu trước chúng ta sẽ đại thắng trận này rồi đây!”
Lâm Bắc Phàm lớn tiếng đáp: “Chắc chắn rồi! Chúng ta là đội quân của chính nghĩa, nào có lý không thắng chứ?”
“Nói hay lắm!” Mọi người đều dựng ngón cái.
Tối hôm ấy tất cả đều thỏa mãn trở về.
Uống xong rượu, Lâm Bắc Phàm cũng không đi nghỉ ngơi mà tới nhà giam, thăm thái tử Hạ Thiên Khung bị bắt.
Lúc này, Hạ Thiên Khung đã tỉnh lại, võ công trên người đã bị người phong bế, trên tay và chân còn đeo dây xích dày, bị giam tại nơi sâu nhất trong nhà giam.
Trước mặt hắn ta bày một ít rượu, cơm và thức ăn, đồ ăn cũng coi như không tệ.
Nhưng hắn ta chẳng mảy may động vào tí nào, chỉ dựa nửa người lên vách tường, mái tóc hỗn loạn, gương mặt tiều tụy, hai mắt thất thần, cảm giác toàn bộ tự do đã bị đoạt mất.
Nhìn thấy tình hình này, Lâm Bắc Phàm khuyên nhủ: “Thái tử điện hạ, ít nhiều gì ngươi cũng ăn một chút đi! Dù sao bây giờ ngươi cũng đã bị bắt rồi, có câu chết tử tế không bằng sống vật vờ, sống mới có tương lai, không phải sao?”
Hạ Thiên Khung vẫn bất động như cũ.
Lâm Bắc Phàm thở dài một tiếng: “Điện hạ, nếu ngươi còn không ăn vậy chúng ta chỉ có thể dùng thủ đoạn đặc biệt để ngươi ăn thôi đấy! Thái tử điện hạ, ngươi đã từng ăn vịt quay ở kinh thành chưa? Ngươi có biết vịt quay ở kinh thành được nuôi thế nào không?”
Hạ Thiên Khung chẳng có bất cứ động tĩnh gì cả.
Lâm Bắc Phàm nói tiếp: “Cách nuôi vịt quay ở kinh thành rất được chú trọng! Đó là từ nhỏ không ngừng nhét thức ăn vào trong bụng nó để nó ăn thỏa thích, không ăn được nữa vẫn phải ăn, có nôn ra cũng phải ăn, như vậy mới có thể vỗ béo nó được! Có như vậy, vịt quay lên mới thơm được! Điện hạ, nếu ngươi còn không ăn nữa, chúng ta chỉ có thể dùng thủ đoạn này thôi!”
Sắc mặt của Hạ Thiên Khung cuối cùng cũng thay đổi, tức giận quát: “Có bản lĩnh thì một đao giết chết bản cung luôn đi!”
“Điện hạ, ngươi nói câu này nặng nề quá, làm sao chúng ta nỡ giết ngươi được?”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười bảo: “Thái tử còn sống có ích hơn thái tử đã chết, không phải sao?”
Hạ Thiên Khung hừ một tiếng.
Đúng lúc này, trên mặt hắn ta hiện lên vẻ mừng rỡ.
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Điện hạ, cười vui vẻ như vậy có phải nghĩ đến chuyện vui gì phải không?”
Hạ Thiên Khung nói với vẻ oán hận: “Lâm Bắc Phàm, ngươi xong rồi! Tất cả các ngươi đều sắp xong rồi!”
Lâm Bắc Phàm vẫn mỉm cười như cũ: “Điện hạ, sao lại nói lời này?”
“Vì bản tọa đã tới rồi!”
Bên ngoài nhà giam đột nhiên có một lão giả xuất hiện, đó chính là Tông Sư vẫn luôn bảo vệ bên người Hạ Thiên Khung.
Hạ Thiên Khung gọi: “Hắc Lão, mau cứu bản cung ra ngoài, giết sạch người ở đây!”
“Rõ, điện hạ!” Hắc Lão đáp.
Vậy mà người mà mình bảo vệ lại bị bắt đi, đối với hắn ta mà nói đây đúng thực là nỗi nhục cực lớn.
Trong lòng hắn ta vô cùng giận dữ, nói: “Điện hạ, bản tọa cứu ngươi ra ngoài trước, sau đó lại trở về đại khai sát giới sau! Ngươi yên tâm, bản tọa tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bất cứ người nào!”
Hạ Thiên Khung mừng rỡ đáp: “Được được được! Mau lên!”
Hắc Lão lao vào trong, bỏ qua Lâm Bắc Phàm mà giải cứu Hạ Thiên Khung.
Lâm Bắc Phàm bình tĩnh nhìn, cười nói: “Tông sư Đại Hạ, bản quan đợi ngươi lâu lắm rồi đấy!”
Hắc Lão cười lạnh một tiếng: “Đợi bản tọa làm gì? Đợi bị giết à?”
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Không, đợi giết ngươi cơ! Ngươi không chết thì lòng ta khó yên nổi!”
Hắc Lão giống như nghe được một truyện cười cực kỳ hài hước, hắn ta bật cười ha ha: “Chỉ dựa vào ngươi? Ha ha…”
“Đúng, chỉ dựa vào ta!”
Lâm Bắc Phàm giơ tay phải ra, trên tay nhanh chóng ngưng tụ ra băng sương, băng sương lại ngưng tụ thành một thanh đao trong suốt lấp lánh.
Tiếng cười của Hắc Lão im bặt vì hắn ta cảm giác được mối đe dọa chí mạng từ trên thanh đao băng này.
Đang định ra tay trước chiếm ưu thế thì đao băng trên tay Lâm Bắc Phàm đã biến mất tăm.
Khi nó lại xuất hiện đã cắm vào trán Hắc Lão.
Hoàn toàn cắm vào, xuyên thủng cả gáy!
Vẻ mặt của Hắc Lão tràn đầy sự kinh hãi, thì thào nói: “Đao thật nhanh!”
Sau đó một luồng khí lạnh từ đầu chảy khắp tứ chi, đông cứng hắn ta thành một pho tượng băng.
Hạ Thiên Khung tận mắt chứng kiến một màn này, khiếp sợ đến mức hai mắt lồi ra, miệng há to, lắp bắp nói: “Ngươi ngươi ngươi… vậy mà ngươi lại giết Hắc Lão!”
Vốn tưởng Lâm Bắc Phàm này chỉ là một tên quan văn vô hại mà thôi, không ngờ hắn lại là một con mãnh hộ ẩn mình sâu nhất!
Chỉ vẻn vẹn một chiêu đã giết chết chỗ dựa của hắn ta!
Một chiêu của hắn đã giết chết Tông sư trong một giây!
Hắn rất mạnh!
“Chuyện nhỏ như con thỏ!”
Lâm Bắc Phàm vung tay một cái, Hắc Lão biến thành tượng băng bị đánh vỡ nát, biến thành một vũng máu loãng.
Sau đó trên tay hắn lại ngưng tụ ra một ngọn lửa nóng rực, lửa rơi xuống đất đốt cháy vũng máu đó, nhanh chóng đốt khô rồi biến mất không thấy nữa.
Hạ Thiên Khung cảm thấy cả người mình lạnh toát, đây rốt cuộc là thủ đoạn thần ma gì vậy?
Hắn ta chưa từng nghe nói có võ giả nào có thể chơi băng và lửa như thế, thế này đã không khác gì thần tiên rồi!
Hắn ta sợ hãi co rụt người vào góc tường run lẩy bẩy, sắc mặt nhợt nhạt, ấp a ấp úng: “Ngươi… rốt cuộc ngươi là người hay quỷ?”
“Ngươi không cần biết!” Lâm Bắc Phàm trầm ngâm nhìn qua.
Hạ Thiên Khung chỉ nhìn thấy một đôi mắt màu tím sau đó ngất xỉu.
“Ngày mai tỉnh lại, ngươi sẽ không nhớ gì nữa!”
Làm xong tất cả những chuyện này, Lâm Bắc Phàm vô cùng bình tĩnh bước ra khỏi nhà giam.