“Mạt tướng không hiếu, mong nguyên soái chỉ dạy, ta xin rửa tai lắng nghe!” Triệu Khoát khiêm tốn nói. “Chinh phạt Đại Hạ đã trở thành nhận thức chung! Nhưng liên hợp và điều động tính tích cực của mọi người thế nào thì cũng là một vấn đề lớn nhất trước mắt! Mấy người này đều là kiểu người không thấy thỏ thì không thả diều hâu, nếu không cho bọn họ một chút lợi ích thì làm sao bọn họ lại chịu liên hợp, xuất binh xuất lực chứ?
Đây là một điểm!”
Triệu Khoát gật đầu: “Nguyên soái nói chí phải!”
“Thứ hai, có bọn họ xông pha đằng trước, Đại Võ chúng ta sẽ hy sinh ít hơn rất nhiều.
Lâm Bắc Phàm cười bảo: “ở trong lòng bản vương, lính của mình mới là quan trọng nhất, thà rằng không cần đất cũng phải giảm thiểu hy sinh! Tuy rằng cuối cùng đến lúc phân chia lãnh thổ, chúng ta sẽ mất rất nhiều lợi ích nhưng vô cùng đáng giá!”
Triệu Khoát lại gật đầu: “Nguyên soái nói đúng! Người làm tướng thì nên yêu lính như con mình!”
“Có một điều quan trọng nữa là mục tiêu của Đại Võ ta từ đầu đến cuối đều là vùng cực Đông, chỉ cần đánh hạ mảnh đất này là đủ rồi! Nhiều hơn chúng ta cũng không quản được cho nên không bằng không cần!”
Triệu Khoát lại gật đầu.
“Thứ ba, ngươi thật sự cho rằng Đại Hạ dễ đánh như thế sao?”
Lâm Bắc Phàm cười bảo: “Tuy rằng một năm nay, Đại Hạ trải qua các loại thiên tai nhân họa, hy sinh nặng nề, nhưng sức mạnh của một hoàng triều thì vẫn còn, nền móng của bọn họ vẫn còn! Chúng ta cũng là nhân lúc trong nước người ta binh hoang mã loạn, chia năm xẻ bảy mới cắn một miếng thịt trên người nó! Một khi đợi nó hồi phục rồi chắc chắn sẽ điên cuồng báo thù, thu lại đất đã mất!”
“Chúng ta canh giữ biên cương của mình, còn những quốc gia nhỏ khác giữ được hay sao? Tranh giành thiên hạ khó nhưng giữ giang sơn lại càng khó hơn! Nếu không giữ được, nước mất nhà tan ở ngay trước mắt, cho nên cho bọn họ nhiều lãnh thổ hơn thì có làm sao? vất vả vì người mà thôi!”
“Hóa ra là vậy, vẫn là nguyên soái cao minh, mạt tướng đã hiểu!” Triệu Khoát chợt hiếu ra.
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Không, ngươi vẫn chưa hiểu hoàn toàn!”
“Hả?” Triệu Khoát khó hiểu.
“Đợi khi Đại Hạ hồi phục, xuất binh chinh phạt mấy quốc gia nhỏ này, giành lại đất đã mất, đây lại là cơ hội của ta!”
Lâm Bắc Phàm nói với vẻ hơi hưng phấn: “Khi đó, mấy quốc gia nhỏ này đều bị Đại Hạ thu phục một trận, binh lực sụt giảm, quốc lực suy yếu, mà trên cơ bản chúng ta đã tiêu hóa xong vùng cực Đông này rồi, binh hùng tướng mạnh, thực lực hùng hậu, lại có thế tiếp tục mở rộng biên cương, nhân cơ hội đánh hạ bọn họ, vậy chẳng phải càng mỹ mãn hơn sao?”
Ánh mắt nhìn Lâm Bắc Phàm của Triệu Khoát đã hoàn toàn khác hẳn!
Trong ánh mắt ấy tràn đầy vẻ tôn kính sâu sắc!
Hay thật! Hẳn ta chỉ mới nghĩ đến làm thế nào được chia nhiều lợi ích nhất từ trong tay Đại Hạ thông qua trận chiến này, còn nguyên soái đại nhân đã nghĩ đến mấy năm sau, nuốt chửng những quốc gia khác.Đánh bước nào củng cố bước ấy, chặt chẽ mật thiết, tính kế toàn bộ quốc gia không chê vào đâu được, thật sự quá mạnh!
“Còn điểm thứ tư nữa!”
Lâm Bắc Phàm cười đắc ý: “Bây giờ bản vương chính là tống nguyên soái của liên minh, binh mã các nước đều phải nghe lệnh của bản vương mà làm việc, toàn quân đều nằm trong tầm kiểm soát của bản vương. Bằng cách này, chẳng phải Đại Võ chúng ta có thế nhân cơ hội giành được càng nhiều lợi ích hơn hay sao?”
Tiếp sau đó, tin tức bảy nước kết thành liên minh quân sự, cùng nhau thảo phạt Đại Hạ nhanh chóng truyền khắp thiên hạ.
Nhân dân toàn thế giới đều kinh hãi!
“Hay lắm, liên quân bảy nước cùng nhau phạt Hạ, chỉ sợ Đại Hạ sắp toi rồi!”
“Đúng đó, liên quân bảy nước, binh mã chí ít cũng phải đến con số hơn trăm vạn đáng sợ! Nhưng bây giờ Đại Hạ đang chia năm xẻ bảy, binh hoang mã loạn, hoàn toàn không có sức mà phản kháng, kiếp này kể bỏ!”
“Nhất là lần này tổng nguyên soái của liên quân chính là Lâm Bắc Phàm! Người này am hiểu hành binh đánh trận nhất, thường lấy ít thắng nhiều, lấy yếu thắng mạnh, hơn nữa trận nào cũng thắng, được gọi là quân thần đương thời! Lần này hắn dẫn trăm vạn quân đi thảo phạt, làm sao một quốc gia chống cự được, Đại Hạ cũng thế!”
“Lần này Đại Hạ thật sự xong đời rồi!”
Thực lực đôi bên thật sự quá chênh lệch, quả thật khác biệt như trời và đất, mọi người đều không coi trọng Đại Ha.
Không chỉ mọi người không coi trọng mà ngay cả dân chúng Đại Hạ cũng không coi trọng nốt.
Vì thế bọn họ nháo nhào bỏ trốn, hoặc là chạy đến quốc gia khác, hoặc là chạy vào trong rừng rậm núi sâu, trốn khỏi chiến loạn.
Quân đội Đại Hạ cũng chẳng coi trọng gì cho lắm, rất nhiều người đào ngũ, vì vậy mà Đại Hạ trở nên càng loạn hon.
Mà lúc này, Lâm Bắc Phàm cũng không quan tâm dư luận bên ngoài, hắn đang bận rộn điều binh khiến tướng. Hắn vô cùng coi trọng đại chiến lần này, dự định điều năm mươi vạn quân đi phạt Hạ, đây là số lượng binh mã nhiều nhất có thể điều động dưới tình hình không ảnh hưởng đến quốc phòng của Đại Võ.
Hắn vốn cho rằng binh mã mà mình điều động đã đủ nhiều rồi, nhưng thẳng đến khi binh mã của các nước khác tập trung lại mới phát hiện ra núi còn có núi cao hơn.
Ví dụ như nước Đại Mạc hàng xóm với Đại Võ là một nước nhỏ có nhân khẩu chưa đến một nghìn vạn, ngày thường quy mô binh lực cũng chỉ trên dưới năm mươi vạn, vậy mà lại phái đến sáu mươi van quân.