Hóa ra là một thế lực cấp cao có tên Thiên Môn trong giang hồ muốn trấn áp loạn lạc nên đã hô hoán các môn phái lớn tổ chức võ lâm đại hội để bầu ra võ lâm minh chủ, bảo vệ trật tự trong giang hồ.
“Đây có vẻ là một chuyện tốt, song môn chủ của 'Thiên Môn, tên Lãnh Nhược Thiện là một kẻ có dã tâm rất lớn! Từ khi thành lập Thiên Môn đến nay, hẳn ta không ngừng phát triển môn phái của mình! Hơn ba mươi năm nay, Thiên Môn đã trở thành một môn phái siêu cấp với hơn vạn người, số lượng Tiên Thiên lên đến mười vị!”
Sắc mặt Lâm Bắc Phàm khẽ thay đổi.
Môn phái này lại có đến cả vạn người, đây không phải một con số nhỏ, số người này đủ để tạo thành một đại quân với sức uy hiếp vô cùng lớn.
Hơn nữa, môn phái này còn có hơn mười cường giả
Tiên Thiên nên càng đáng sợ hơn.
Hồi đầu khi ở dãy núi Thanh Long, dưới sự chỉ huy của hai mươi Tiên Thiên, hơn mười lăm nghìn võ giả đã đánh bại được đại quân bốn mươi vạn của Võ Tây vương, số người thương vong vượt mức mười vạn người!
Mặc dù thế lực của Thiên Môn không được như vậy, song cũng đủ để tạo thành một đại quân hai mươi vạn người.
“Đã thế dạo này môn chủ của Thiên Môn còn mới đột phá và đã lên đến hàng Tông Sư!”
Sắc mặt Lâm Bắc Phàm lại thay đổi. Môn chủ là một vị Tông Sư cơ à! Thế thì lại càng uy hiếp hơn rồi!
Phải biết rằng ngày xưa lúc hai vị Tông Sư có mặt tại kinh thành để quyết chiến với nhau đã gây ra ảnh hưởng lớn như thế nào?
Triều đình chỉ đành để mặc bọn họ, chỉ cần bọn họ không làm loạn là được.
Tới nay, trong giới võ lâm lại xuất hiện một vị Tông Sư với dã tâm to lớn. Đây đúng là một vấn đề lớn!
Quách đầu mục cười khổ: “Thế nên Lâm đại nhân à, chắc ngươi cũng đoán được lý do tại sao hản ta lại tổ chức võ lâm đại hội vào lúc này nhỉ?”
“Cái dã tâm Tư Mã Chiêu của hắn ta ai mà chẳng rối"
Lâm Bắc Phàm cụp mắt nói. “Đúng vậy!” Quách đầu mục gật đầu: “Thực lực của hắn ta đã đủ lớn mạnh rồi, nếu như hắn ta trở thành minh chủ võ lâm nữa thì hắn ta sẽ tập hợp thế lực của các môn phái trong võ lâm, chuyện này còn ảnh hưởng nghiêm trọng đến triều đình ta hơn là ảnh hưởng từ các thân vương!”
“Tại sao không phái binh lính tiêu diệt bọn chúng khi bọn chúng vừa mới ngóc dậy?”
Lâm Bắc Phàm bực bội. “Bản quan cũng muốn lắm!”
Quách đầu mục thở dài: “Cơ mà bọn chúng quá gian xảo! Ban đầu bọn chúng chia tách nhau, mạnh ai phát triển người nấy. Mỗi một Tiên Thiên sẽ tự phát triển thế lực của mình, mười mấy năm sau cũng không ai phát hiện! Mãi cho đến năm nay thì mới kết hợp lại và gia nhập Thiên Môn của Lãnh Nhược Thiện! Lúc bấy giờ có nói gì thì cũng đã muộn!”
“Ôi!" Lâm Bắc Phàm thở dài thườn thượt.
Quách đầu mục chắp tay hỏi: “Thế nên lão phu mới phải đến tìm Lâm đại nhân! Đó giờ ngươi vẫn luôn trí túc. đa mưu, nhìn xa trông rộng, ngươi xem xem liệu có kế sách gì để giải quyết không!”
“Ngươi hỏi đúng người rồi đấy, ta có đây!” Hai mắt Quách đầu mục lập tức sáng rực, hắn ta vội hỏi: “Mời Lâm đại nhân mau nói, lão phu cảm kích vô cùng!”
“Thực ra cách này rất đơn giản!”
Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười, đoạn nói: “Chỉ cần chúng ta lấy danh nghĩa triều đình sắc phong trụ trì Thiếu Lâm Tự làm minh chủ võ lâm, thống lĩnh võ lâm là có thể kìm hãm sự phát triển của Thiên Môn!”
Quách đầu mục vỗ đùi, kích động nói: “Đúng nhỉ, sao lão phu lại không nghĩ đến điều này? Ha hai”
“Thiếu Lâm Tự là môn phái hàng đầu trong võ lâm, rất thích hợp để làm minh chủ! Nhưng mà trong võ lâm không thể có hai minh chủ cùng tồn tại được, như vậy thì bọn họ sẽ phải chiến đấu với nhau, võ lâm đại hội của 'Thiên Môn sẽ biến thành một trò cười! Về sau nếu Thiên Môn còn muốn phát triển, muốn làm minh chủ thì chắc chắn phải “bước qua xác” của Thiếu Lâm Tự! Chúng ta chỉ cần ngồi xem hổ đấu là được, ha ha!”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Là như vậy đó! Mặc dù người trong võ lâm không vừa mắt triều đình chúng ta, song triều đình lại là chính thống, được người người trong thiên hạ ủng hộ! Thế nên sắc phong Thiếu Lâm Tự làm minh chủ là chuyện danh chính ngôn thuận, không ai không phục!”
Tiếp đó, Quách đầu mục lại lo: “Cách này tốt thì tốt thật đấy, nhưng mấy “con lừa” ở Thiếu Lâm Tự cũng gian xảo lắm, nhỡ đâu bọn họ lại thích làm rùa rụt cổ và không muốn trở thành minh chủ võ lâm thì sao?”
Lâm Bắc Phàm tự tin nói:
“Không có chuyện đó đâu! Bởi lẽ nếu không muốn thì sẽ xem như bọn họ kháng chỉ, không coi triều đình ta ra gì, như thế thì cuộc sống của bọn họ coi như kết thúc rồi đấy!”
“Thiếu Lâm Tự không những là một môn phái võ lâm mà còn thuộc thế lực Phật giáo, có rất nhiều tín đồ trong thiên hạ! Nếu chúng ta bôi nhọ danh tiếng của bọn họ, để các tín đồ trong thiên hạ không còn tin vào họ nữa thì tổn thất sẽ là rất lớn!”
“Bọn họ... chắc chắn sẽ không trả nổi cái giá đó đâu!"
“Nếu bọn họ thông minh thì chắc chắn sẽ không chối từ ý tốt của triều đình ta! Được làm minh chủ võ lâm, mặc dù phải đối mặt với Thiên Môn song bọn họ vẫn có thể quản lí việc tranh đấu trong võ lâm một cách danh chính ngôn thuận! Nếu làm tốt thì danh tiếng của bọn họ lại càng cao hơn!”
“Nếu bọn họ từ chối thì chắc chắn danh tiếng của bọn họ sẽ tụt dốc không phanh, bọn họ sẽ trở thành con chuột bị người người đánh đập, chửi mảng, cuộc sống cũng sẽ khó khăn hơn rất nhiều!”
“Quách đại nhân, nếu là ngươi thì ngươi sẽ chọn thế nào?”