“Vương gia, bây giờ đã không phải lúc cân nhắc đến thương vong nữa!”
Vương Phú Quý chắp tay khuyên nhủ: “Bây giờ lòng quân dao động, sĩ khí của các tướng sĩ mỗi ngày một giảm sút! Nếu còn không đánh sẽ không còn lòng dạ tái chiến gì nữa, sẽ bị triều đình nuốt chửng mất!”
“Cho nên bây giờ nhất định phải làm một lần cho xong, dốc toàn bộ sức lực lao sang bờ bên kia, đánh đổi bằng bất cứ cái giá nào!”
“Một là có thể gia tăng thù hận của đôi bên, giảm suy nghĩ phản bội của mọi người xuống! Hai là nếu có thể cướp được lương thực vậy chúng ta còn có thể trấn an lòng quân! Ba là nếu thuận lợi lên đất liền thì đánh thông toàn bộ các trạm gác trước mắt!”
“Vương gia, ra tay thôi, chúng ta không thể do dự thêm nữa!”
Vẻ mặt của Giang Nam vương u ám nặng nề, suy nghĩ rất lâu cuối cùng vỗ đùi một cái: “Được! Cứ làm theo ngươi nói đi!”
Sau khi hạ quyết tâm, Giang Nam vương lập tức ra lệnh cho mọi người cố hết sức lực nấu cháo, cho mỗi một người lính Giang Nam đều có thể uống được một bát.
Như vậy sau một ngày, toàn bộ hỏa quân đều mệt bơ phờ.
Nhìn thấy lính Giang Nam đã có chút huyết sắc, Giang Nam vương lớn giọng nói: “Các vị tướng sĩ, mấy ngày này có hơi thiệt thòi cho các ngươi rồi, trong lòng bản vương hổ thẹn! Nhưng tình hình này sẽ không còn tiếp diễn nữa! Hôm nay bản vương muốn dẫn các vị tướng sĩ giết sang bờ bên kia!”
“Chỉ cần giết sang bờ bên kia, lương thực thơm ngon sẽ có! Thịt béo đầy dầu sẽ có! Rượu ngon thơm phức cũng có! Tất cả những thứ các ngươi muốn đều sẽ có hết! Bản vương tuyệt đối sẽ không bạc đãi bất cứ một huynh đệ nào đã kề vai sát cánh chiến đấu với bản vương!”
“Chiến! Chiến! Chiến!”
Đám lính Giang Nam lớn tiếng hô, sĩ khí dâng cao.
Giang Nam vương vô cùng hài lòng: “Tốt lắm! Một trận chiến này chỉ có thể thành công mà không thể thất bại!”
Hắn ta chỉ đao về bờ bên kia: “Qua sông!”
Vì thế, quân Giang Nam hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang vượt sông qua đó.
Cường giả Tiên Thiên và các võ giả lại đạp sông mà lên, mở đường đằng trước.
Binh mã triều đình rất nhanh đã phát hiện ra tình hình: “Khởi bẩm các vị đại nhân, quân Giang Nam tới rồi!”
Lâm Bắc Phàm dẫn đầu đám người đi đến bên bờ sông, lớn tiếng hô: “Cao thủ triều đình lên, ngăn bọn họ lại cho bản quan!”
“Rõ, thưa Lâm đại nhân!”
Cao thủ triều đình đạp sông mà tới, tiến hành ngăn chặn.
Lâm Bắc Phàm lại lớn tiếng hô: “Đội cung thủ, chuẩn bị!”
“Rõ, Lâm đại nhân!”
Lúc này, một màn khiến người kinh hãi đã xuất hiện.
Chỉ thấy đám quân Giang Nam xuống sông lại ném vũ khí trong tay, quơ bàn tay lớn tiếng kêu: “Đừng bắn tên! Đừng bắn tên! Ta tới để đầu hàng!”
“Ta không muốn theo Giang Nam vương nữa!”
“Ta là người bên mình, đừng giết ta!”
…
Đam người Lâm Bắc Phàm ngẩn ra.
Lính Giang Nam xuống sống đều ném hết vũ khí trong tay đi, vừa bơi qua vừa đầu hàng, trông rất hoành tráng!
Giang Nam vương cũng sững sờ.
Ta kêu các ngươi qua đánh trận, kết quả tất cả các ngươi đều đầu hàng?
Thế này nhân số đầu hàng cũng hơn vạn người chứ ít gì!
Quá kích thích người!
Giang Nam vương tức run người, gào rát cổ bỏng họng: “Không được phép đầu hàng! Bản vương lệnh cho các ngươi không được đầu hàng! Lập tức cầm vũ khí lên, giết cho bản vương! Xông qua đó cho bản vương…”
Lính Giang Nam trong sông cũng không để ý mà tiếp tục gắng sức bơi lên, về phần vũ khí, cũng không biết đã ném đi đâu rồi.
“Lâm đại nhân, chuyện này…” Đám người triều đình nhìn về phía Lâm Bắc Phàm để trưng cầu ý kiến.
Lâm Bắc Phàm mỉm cười, đáp: “Ai mà chẳng có lúc phạm lỗi? Có thể biết quay đầu là bờ, cải tà quy chính thì đều là con dân tốt của Đại Võ ta! Chúng ta hẳn nên toàn lực tiếp nhận mới phải, chớ có khiến mọi người lạnh lòng!”
“Lâm đại nhân nói chí phải!”
Lâm Bắc Phàm vung bàn tay to: “Hạ cung tên, đừng ngộ thương đồng bào của chúng ta!”
“Rõ, đại nhân!”
Đội cung thủ đồng loạt hạ cung tên xuống.
Tiếp đó, Lâm Bắc Phàm chụm hai tay thành cái loa, lớn tiếng hô: “Các vị tướng sĩ Giang Nam, các ngươi cố gắng lên, bơi đến chỗ bản quan đi, bản quan không từ chối một ai hết!”
Đám lính Giang Nam trong sông mừng rỡ: “Cảm ơn Lâm đại nhân đã chấp nhận!”
Không còn mối đe dọa sinh mệnh nữa, bọn họ bơi càng hăng hái hơn, giống như đang vội chạy về phía cuộc sống mới vậy!
Nhìn binh lính mà mình vất vả bồi dưỡng ra quay người lao vào cái ôm của kẻ địch, cả người Giang Nam vương muốn bùng cháy.
Hắn ta đứng bên bờ, vừa vội vừa giận hô lên: “Về ngay! Bản vương ra lệnh cho các ngươi về ngay! Các ngươi là một đám phản bội! Các ngươi bán chủ cầu vinh! Thế là không đúng! Còn không mau về, bản vương sẽ xử theo quân pháp!”
“Ùm!”
“Ùm…”
Người nhảy xuống nước càng nhiều hơn.
“Chạy mau, đây là cơ hội duy nhất! Còn không chạy nữa sẽ muộn mất!”
“Ta muốn sang bên đó uống cháo ăn thịt, ta muốn qua bên đó uống rượu!”
“Các ngươi đừng ai cản ta!”