Một giọng nói giống như vang xuống từ trên trời, như xa như gần đáp: “Không cần, đừng tới đây, bằng không đừng trách bản tọa vô tình!”
Ba vị Tông Sư dừng bước chân, hô: “Xin tiền bối cho biết quý danh!”
“Các ngươi không xứng được biết!”
Lúc này, Lâm Bắc Phàm đã biến mất trong bầu trời đêm.
Ba vị Tông Sư trở về với vẻ chán nản, báo cáo việc này với nữ đế.
Nữ đế vô cùng ngạc nhiên: “Ba vị cung phụng, các ngươi nói bên ngoài kinh thành có một Đại Tông Sư lạ mặt sao?”
“Vâng, thưa bệ hạ! Thực lực của người này cao thâm khó lường, chỉ vẻn vẹn nhìn thấy một lần trong sơn cốc đã khiến bản tọa nổi hết cả da gà, không thể khống chế được.” Một vị Tông Sư nói trong sự sợ hãi.
“Đúng vậy, đã rất lâu rồi bản tọa chưa trải nghiệm cảm giác tự vong này!” Vị Tông Sư thứ hai nói.
“Bệ hạ, người này không biết là chính hay tà, là địch hay bạn, chúng ta cần tăng cường cảnh giác, tiến hành phòng bị!” Vị Tông Sư thứ ba nói với ánh mắt nặng nề.
“Ba vị cung phụng nói rất đúng!” Nữ đế nghiêm túc gật đầu.
Ngay đúng lúc này, một giọng nói nhỏ bé yếu ớt truyền vào trong tai nữ đế.
Trong lòng nàng hoảng hốt, bảo: “Thông báo chuyện này cho phủ doãn kinh thành, kêu hắn chuẩn bị sẵn sàng canh gác và đề phòng!”
“Bệ hạ, chỉ nói cho phủ doãn thôi sao? Bản tọa cho rằng hẳn nên thông báo cho cả Lục Phiến Môn, Cẩm Y Vệ, Cấm Quân… tập trung sức lực của mọi người ứng phó với cường giả xa lạ!” Một vị Tông Sư kiến nghị.
Nữ đế vung tay: “Không cần phiền phức như thế, như ba vị cung phụng đã nói nếu đối phương là một vị Đại Tông Sư, chúng ta phái đi quá nhiều người cũng vô dụng, còn không bằng giao cho Lâm ái khanh, hắn thông minh tuyệt đỉnh, túc trí đa mưu, chắc hẳn không thành vấn đề đâu!”
Trong lòng nàng thầm nói: Chuyện mà hắn gây ra, cứ để hắn tự giải quyết!
“Vâng, thưa bệ hạ!”
Lúc này Lâm Bắc Phàm đã về Lâm phủ.
Trên nóc nhà có một bóng người màu trắng dường như vẫn luôn đợi hắn, người này chính là Bạch Quan âm như thần lại như ma!
Mỗi một lần xuất hiện, trên gương mặt đều có sương mù trắng che đi toàn bộ dung mạo!
Trước đây, Lâm Bắc Phàm không nhìn thấy rõ nàng lớn lên thế nào, nhưng bây giờ đã có thể lờ mờ trông thấy đường nét trên gương mặt nàng, nhưng ngũ quan vẫn không rõ ràng như cũ, giống như tiên trong tranh lúc ẩn lúc hiện vậy.
Nhưng đối với Lâm Bắc Phàm mà nói đã là một sự tiến bộ to lớn rồi!
Bạch Quan âm thấy hắn trở về, cười bảo: “Chúc mừng ngươi đã đột phá thành Đại Tông Sư!”
Lâm Bắc Phàm đáp với vẻ khiêm tốn: “Cũng tạm! Chứng minh nỗ lực một năm này của ta không uổng phí!”
“Nhưng ta phát hiện hình như một năm này ngươi cũng không hề nỗ lực gì mà, toàn bận chính vụ triều đình, không có thời gian đâu tu luyện!” Bạch Quan âm cười khanh khách và nói, ánh mắt vô cùng kỳ lạ.
“Thật ra ta có luyện đó, ta luyện công pháp chính đạo trong mơ!” Lâm Bắc Phàm đáp một cách nghiêm túc.
“Ừm!” Bạch Quan âm không truy hỏi nữa, người nào cũng có phương pháp riêng của mình.
“Không có chuyện gì cả, chỉ là tới chúc mừng ngươi một tiếng thôi, bây giờ ta về đây!” Bạch Quan âm nói xong đã quay đầu định rời đi.
“Đợi đã!” Lâm Bắc Phàm gọi một tiếng.
“Còn chuyện gì nữa sao?” Bạch Quan âm quay người lại hỏi.
“Chúc mừng năm mới!” Lâm Bắc Phàm cười bảo.
“Chúc mừng năm mới!” Bạch Quan âm cười thản nhiên, cơ thể thoắt ẩn thoắt hiện, dần dần biến mất.
Ý chỉ của nữ đế truyền xuống rất nhanh, nói phát hiện được một cường giả thần bí sánh ngang với Đại Tông Sư bên ngoài kinh thành, kêu Lâm Bắc Phàm tăng cường cảnh giác, chú ý đề phòng.
Nếu gặp được cường giả thần bí này, hắn hãy linh hoạt xử lý, tránh cho nguy hại tới kinh thành và triều đình.
Lâm Bắc Phàm trực tiếp giao nhiệm vụ này cho bộ khoái, dù sao lúc bọn họ đi tuần cũng toàn làm việc này mà.
Cuối cùng không thu hút sự chú ý gì cả, mọi người vẫn yên tâm đón tết như cũ.
Mà tuy thực lực của Lâm Bắc Phàm đã tăng lên, trở thành cường giả đỉnh cấp nhất trên đời, nhưng vẫn nên ăn gì thì ăn cái đó, nên uống gì thì uống cái đó, trải qua cuộc sống nhỏ của mình.
Cho dù bên ngoài thăng trầm ra sao thì bản thân vẫn vô cùng bình tĩnh.
Loại cảm giác này nên hình dung thế nào nhỉ?
Giống như vất vả học hành cuối cùng thi đỗ đại học mà mình ao ước, có vui vẻ một chút nhưng sau đó chính là như vậy, nên làm gì thì làm cái đó!
Dù sao bây giờ hắn ăn, uống, mặc và ở đều đã là những thứ tốt nhất trên đời rồi, quyền lực cũng vô cùng to lớn, võ lực tăng cao đối với hắn cũng không có tác dụng cải thiện gì, nhiều lắm là lấy ra để làm màu chứ ý nghĩa không lớn.
Còn không bằng tiếp tục lăn lộn trên triều đường, tiếp tục nghĩ cách tham ô tiền để nâng cao thực lực của mình.
Mấy thứ như võ lực này… có thể không dùng nhưng nhất định phải có, càng nhiều càng tốt!
Nhưng thực lực tăng mạnh vẫn mang tới một chút ảnh hưởng.