Mục lục
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuy rằng bên ngoài đạo sĩ bất lương vô cùng bình tĩnh nhưng trong lòng rất hoảng hốt, vì thế khi tiểu thái giám lại xách bồn cầu ra một lần nữa, lập tức ngăn lại hỏi: ‘Tinh hình hiện tại của bệ hạ thế nào rồi?”

Những người khác đều tiến lại gần để nghe.

Tiếu thái giám báo cáo: “Khởi bấm quốc sư và các vị đại nhân, sau khi đi ngoài hai lần, tuy rằng bệ hạ đã không còn đau bụng nữa, nhưng sắc mặt có chút tái nhợt, thân thể hơi suy yếu!”

Mọi người lại một lần nữa nhìn về phía đạo sĩ bất lương, hy vọng hắn ta có thể giải thích.

“Mọi người bình tĩnh, đừng hoảng hốt!” Đạo sĩ bất lương lớn tiếng nói: “Đây là chuyện bình thường! Bệ hạ chỉ đang giải độc, dược hiệu có hơi mạnh, thân thể của bệ hạ yếu ớt nên có chút không chịu nổi! Nhưng mọi người yên tám, chỉ cần độc được thải ra là tốt rồi!”

“Thì ra là như thế!” Tất cả mọi người đều yên tâm rồi.

Nhưng lúc này, lão thái giám lại chạy ra, lo lắng nói: “Mau mang thùng vào, bệ hạ lại muốn đi ngoài!”

Vì thế, tiếu thái giám lại chạy vào hầu hạ. Trong chốc lát, lại có một mùi hôi thối bay ra. Rất

nhiều đại thần hoàng cung đều bị hun đến trợn trắng mắt!

Còn có đại thần yếu ớt không được bồi bổ, bị hun cho ngất đi luôn, miệng sùi bọt mép.

Lúc này, thái giám đã đi ra.

Nhưng người đi ra lần này không phải là tiểu thái giám, mà là lão thái giám.

Chỉ thấy hắn ta lo lắng nắm lấy tay đạo sĩ bất lương: “Quốc sư, tình hình của bệ hạ có chút không đúng! cho dù theo lời ngươi nói, sau khi bệ hạ ăn thần đan vào đang giải độc, nhưng bây giờ cũng đã bài trừ đủ rồi, sao còn chưa hết? Bây giờ bệ hạ đã bị hạ đường huyết do mất nước rồi, sắc mặt trắng như tờ giấy! Cứ tiếp tục như vậy, nô tài lo lắng…”

Trong lòng tên đạo sĩ bất lương đã vô cùng hoảng hốt rồi!

Đan dược này chắc chắn đã xảy ra vấn đề!

Nhưng hắn ta lại không thế mở miệng nói, nếu không sẽ rớt đầu!

“Không cần lo lắng, điều này vô cùng bình thường!”

Trong lòng đạo sĩ bất lương đã vô cùng hốt hoảng rồi, nhưng không thể không giả vờ bình tĩnh, cười nói: “Ngươi đừng thấy bây giờ bệ hạ rất yếu, nhưng đó đều là biểu hiện! Thật ra, bên trong

thân thế bệ hạ đã phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất, khôi phục chức năng của thời thanh xuân, giống như phượng hoàng tắm lửa trọng sinh! An tâm chờ đợi là được!”

“Ôi chao, nhưng nô tài vẫn có chút lo lắng! Như vậy đi, quốc sư, dược hiệu này như thế nào chỉ có ngươi rõ ràng nhất, ngươi đi vào với nô tài đi, như vậy mọi người cũng yên tâm!” Lão thái giám nói.

Trong lòng đạo sĩ bất lương vô cùng hoảng loạn.

Sao hắn ta vào được? Hắn ta còn muốn tìm cơ hội để trốn thoát!

Trời đất rộng lớn, tính mạng của mình là lớn nhất!

Lỡ như bệ hạ thật sự xảy ra chuyện, hắn ta trốn cũng không kịp!

“Công công, không cần phải như vậy đâu? Bần đạo chờ ở bên ngoài là được rồi!” Đạo sĩ bất lương toát mồ hôi.

Lúc này, bên trong cung điện truyền ra một vài tiếng kêu yếu ớt.

Lão thái giám biến sắc, nắm lấy tay đạo sĩ bất lương chạy vào bên trong: “Quốc sư, đừng nói nữa, mau theo nô tài đi vào!”

Sau khi đi vào, tên đạo sĩ bất lương liếc mắt

đã thấy được hoàng đế Đại Hạ.

Lúc này, đổi phương đang được hai tiểu thái giám dìu, mông trần ngồi trên một cái ghế, sắc mặt trắng như tờ giấy, ngay cả môi cũng trắng bệch, hô hấp vô cùng yếu ớt, trông có vẻ như chỉ còn hơi tàn…

Trong lòng đạo sĩ bất lương rất hoảng hốt!

Không đến khoảng thời gian một chén trà, vậy mà hoàng đế Đại Hạ lại biến thành dáng vẻ này! Lúc này, hoàng đế Đại Hạ nhìn thấy đạo sĩ bất lương đi vào, trong mắt có thêm một tia sáng, vô cùng yếu ớt nói:

“Quốc sư, đây là tình huống gì vậy? Vì sao sau khi trẫm ăn thần đan mãi vẫn chưa ngừng đi ngoài? Ngươi có biện pháp gì giúp trẫm giảm bớt thống khổ hay không?”

Đạo sĩ bất lương làm gì có biện pháp nào?

Bây giờ hắn ta đã trở thành người cưỡi trên lưng hổ rồi!

Chỉ có thể lấy lý do thoái thác bên ngoài, mang vào an ủi.

Hoàng đế Đại Hạ nghe xong, trong lòng quả thật được trấn an không ít, yếu ớt nói: “Nghe quốc sư nói, trẫm cảm thây… thân thế quả thật đã nhẹ hơn không ít, trẻ ra rất nhiều..”

Đạo sĩ bất lương thầm nghĩ: Thân thế không

nhẹ được chắc? Hắn ta đã đi ngoài rất nhiều rồi!

“Bệ hạ yên tâm, ngươi nhẫn nhịn một chút, thống khố này rất nhanh sẽ qua đi! Thân thế của người sẽ được tái sinh, trở nên cường tráng hơn cả người trẻ tuổi!”

Đạo sĩ bất lương tâm chột dạ nói.

“Được được được…”

Nhưng đúng lúc này, hoàng đế Đại Hạ trừng mắt, ánh sáng trong mắt đột nhiên biến mất.

Sau đó, cả người vô lực sụp xuống.

Đạo sĩ bất lương thân là cường giả Tiên Thiên rõ ràng cảm nhận được hơi thở của hoàng đế Đại Hạ đã đứt.

Nói cách khác, hắn ta đã chết rồi, băng hà rồi.

Thân thể của đạo sĩ bất lương cũng xụi lơ, cả người mồ hôi đầm đìa.

Xong rồi, gây ra tai họa lớn rồi!

Các thái giám tùy thân đều hoảng hốt.

“Bệ hạ! Bệ hạ, người làm sao vậy?”

“Bệ hạ ơi, người mau nói chuyện đi, nói chuyện đi!”

“Bê ha…”

Trong đó, lão thái giám vươn ngón tay ra sờ

dưới mũi hoàng đế Đại Hạ, phát hiện đã không còn hô hấp!

Cả người sợ tới mức trời đất quay cuồng, lung lay sắp đổ.

Bệ hạ đã không còn hô hấp, có phải có nghĩa là…

Hắn ta hoàn toàn không dám tin, sau đó liền bắt lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng, lo lắng nói: “Quốc sư, rốt cuộc đây là tình huống gì? Vì sao bệ hạ không còn hô hấp?”

Đạo sĩ bất lương phất tay với vẻ vô cùng đau đớn: “Đừng gọi ta nữa, mau gọi thái y đi, có lẽ còn cứu được!”

Buổi tối hôm đó, mấy chục vị ngự y tiến cung trong đêm, nhưng đều hết cách cứu chữa.

Hoànq đế Đại Ha đã bănq hà rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK