Mục lục
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này, chưởng môn của một môn phái đứng ra nói với vẻ đứng đắn: “Thật ra kiếm phái Đại Vũ chúng ta cũng là danh môn chính phái, chỉ là không lệ thuộc vào võ lâm Đại Võ, nhưng chúng ta cũng có tấm lòng phò trợ chính nghĩa, cho nên vượt nghìn dặm xa xôi tới Đại Võ để bảo vệ xương rồng, vẫn mong Lâm đại nhân đồng ý!”

“Hóa ra là vậy!”

Lâm Bắc Phàm vô cùng cảm động: “Nể mặt tấm lòng thành của các ngươi, bản quan chỉ thu của ngươi một vạn lượng bạc!”

Chưởng môn của kiếm phái Đại Vũ mừng rơn: “Cảm ơn Lâm đại nhân!”

Giao tiền xong, hắn ta đi về phía Lâm Bắc Phàm.

Những môn phái khác cũng hiểu ra, nhao nhao tự báo tên họ, hóa ra đều là danh môn chính phái của các nước.

Bọn họ mạnh mẽ bày tỏ tới đây là để bảo vệ xương rồng, hy vọng Lâm Bắc Phàm thành toàn cho tấm lòng của bọn họ.

Lâm Bắc Phàm càng ngày càng cảm động, trên đời vẫn có nhiều người tốt thật!

Hắn ngậm nước mắt nhận tiền của bọn họ, sau đó để bọn họ vào trong!

Trụ trì Thiếu Lâm kéo tay áo của Lâm Bắc Phàm, hỏi với vẻ khó xử: “Lâm đại nhân, thế này không ổn cho lắm thì phải? Dù sao bọn họ cũng là danh môn của nước khác, có câu chim sẻ sao biết được chí chim hồng mà.”

Lâm Bắc Phàm vừa vui vẻ nhận tiền vừa nhỏ giọng đáp: “Phương trượng đại sư, thật ra bản quan cũng vì tốt cho các ngươi thôi!”

Trụ trì Thiếu Lâm sững sờ: “Vì tốt cho bọn ta á?”

“Đúng vậy, vì tốt cho các ngươi, cũng vì tốt cho tất cả chúng ta!”

Hắn nói một cách hùng hồn đầy lý lẽ: “Mọi người đều tới đây vì bộ xương rồng, nếu như đánh nhau, cho dù ai thắng ai thua thì đều sẽ tổn thất nghiêm trọng! Vậy còn không bằng tốn tiền diệt họa, ngươi tốt, ta tốt, mọi người đều tốt, ngươi nói xem như vậy không ổn hay sao?”

Trụ trì Thiếu Lâm lườm Lâm Bắc Phàm một cái, chúng ta là tốn tiền diệt họa, chỉ có mình ngươi là kiếm chác thôi!

Nhưng suy tính kỹ lại phát hiện lời hắn nói chưa chắc đã không có lý.

Nếu thật sự đánh nhau, bọn họ sẽ phải đối mặt với nhân sĩ võ lâm của các nước khác, thật sự không thể đánh lại được!

Không bằng hy sinh một chút lợi nhỏ để bảo toàn thực lực của mình!

Nhân sĩ võ lâm của các nước khác thật ra cũng có suy nghĩ như vậy.

Bọn họ vượt đường xá xa xôi tới Đại Võ là vì cơ duyên từ xương rồng chứ không phải để đánh nhau!

Dù sao đây cũng là địa bàn của Đại Võ, làm ầm lên sẽ không có lợi cho bọn họ, cho nên không bằng tốn chút tiền diệt họa!

Vì thế nhân sĩ võ lâm các nước tập trung ở đây trông có vẻ vô cùng ôn hòa…

Thế nhưng người tới từ các hoàng triều lại không được hài lòng cho lắm.

Bọn họ xúi giục môn phái giang hồ bên mình qua đây thật ra là để làm loạn Đại Võ, sau đó nhân cơ hội thừa nước đục thả câu, xem có cơ hội cướp xương rồng hay không?

Nhưng bây giờ mọi người đều hòa hợp như thế, còn làm ầm cái gì nữa?

Lúc này, một võ giả Tiên Thiên đỉnh phong đột nhiên lao về phía Lâm Bắc Phàm với khí thế hừng hực.

“Nói đi nói lại thật ra chỉ có tên tham quan nhà ngươi nhân cơ hội phát tài mà thôi! Vậy mà còn tham đến đầu bản tọa, đúng là ăn gan hùm mật gấu rồi! Bản tọa giết ngươi trước rồi cướp xương rồng!”

Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh, hắn ta đã lao tới trước mặt Lâm Bắc Phàm rồi.

“Lâm đại nhân cẩn thận!”

“Lâm đại nhân!”



Mọi người đều trợn tròn mắt!

Lâm Bắc Phàm vẫn thờ ơ, lão hòa thượng Tịnh Đài vẫn luôn canh chừng bên cạnh xương rồng chợt mở hai mắt.

Cơ thể hắn ta hóa thành một tia sáng xuất hiện trước mặt Lâm Bắc Phàm, tung một chưởng ra.

“Ầm!”

Vị võ giả Tiên Thiên đỉnh phong đó phun máu, bay ngược ra sau, ngã xuống đất không rõ sống chết.

Một màn này khiến tất cả mọi người đều chấn động!

Lâm Bắc Phàm liếc mắt nhìn mọi người, đặc biệt là mấy người đang rục rịch định ra tay kia mà mỉm cười: “Còn ai nữa?”

Không ai đáp lời, mọi người đều trở nên ngoan ngoãn hẳn.

Vì thế Lâm Bắc Phàm lại tham ô được hơn một nghìn vạn lượng bạc từ đây.

Các hoàng triều khác nhìn thấy toàn bộ nhân sĩ giang hồ bên mình ngoan ngoãn im thin thít, không có cách nào lấy được bộ xương rồng, vì thế lại mua chuộc Lâm Bắc Phàm, hy vọng có thể lấy được một ít xương rồng từ hắn.

Đối với việc tiền dâng đến cửa này hiển nhiên hắn đều nhận hết, cũng thu được hơn hai nghìn vạn lượng bạc từ đây.

Có thể nói từ lúc bộ xương rồng xuất hiện cho tới nay, thông qua đủ các các hoạt động của hắn đã thu được hơn sáu nghìn vạn lượng, gần như là lột một tầng da của các thế lực.

Bạch Quan âm quan sát tất cả những chuyện này vô cùng cạn lời: “Ngươi thật giỏi! Thông qua xương rồng kiếm được một khoản tiền trong tay các thế lực! Ở phương diện tham ô tiền này ta xin kính ngươi là người mạnh nhất!”

“Cảm ơn đã khen!” Lâm Bắc Phàm đắc ý kiêu ngạo.

Lúc này, hai người bọn họ đang đứng trên núi cao phía xa, nhìn vòng vây bên ngoài bộ xương rồng cách đó mấy dặm toàn là võ giả đông nghìn ghịt.

Bọn họ tĩnh tâm cảm ngộ và tu luyện, hy vọng có thể thông qua bộ xương rồng nhận được cơ duyên, nhưng hoàn toàn không biết tất cả đều vô dụng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK