Từ khi Lâm Bắc Phàm vào triều cho tới nay vẫn luôn tham lam vô độ, chỉ cần có cơ hội thì sẽ vơ vét điên cuồng, không có cơ hội thì cũng phải tạo ra cơ hội để vơ vét, ai cũng không sợ, không nể mặt mũi của ai.
Giống như đằng sau hắn có một ngọn núi to lớn có thể bảo vệ hắn, khiến hắn không sợ gì cả.
Mà nữ đế cũng đã sớm biết rồi, không chỉ dung túng mà còn trọng dụng Lâm Bắc Phàm. Không ngừng thăng quan tiến chức, ban thưởng vinh hoa phú quý, ân sủng hưởng không hết.
Trong lòng Vân Thanh quận vương đột nhiên nảy ra một suy nghĩ táo bạo. Lế nào, từ đầu tới cuối Lâm Bắc Phàm đều là người của bệ hạ?
Là bệ hạ bảo hắn vơ vét? Vì để trừng phạt tham quan, thu gọm lại tiền tài?
Suy nghĩ cẩn thận lại thì tuy Lâm Bắc Phàm tham ô rất nhiều tiền nhưng hình như chưa từng dùng.
Cho nên, những khoản tiền tài đã vơ vét được, cuối cùng đều...
Lúc này, Vân Thanh quận vương túa mồ hôi đầm đìa.
Bấy giờ, ánh mắt của nữ đế thâm thúy nhìn qua, mang theo một tia cảnh cáo: “Hoàng thúc, có một số chuyện tự mình biết là được rồi, tuyệt đối không được nói
ra ngoài! Nếu không trẫm...sẽ không tha cho ngươi!"
Vân Thanh quận vương lập tức đảm bảo: “Vâng, vị thần nhất định sẽ giữ kín như bưng!"
"Không chỉ phải giữ bí mật mà còn phải nhớ, Lâm ái khanh rất quan trọng với trẫm, với triều đình, với Đại Võ ta! Văn võ cả triều đều có thể thay đổi, duy chỉ một mình hắn là không thể! Cho dù có đắc tội với thiên hạ cũng không thể đắc tội với hắn! Vì để lôi kéo hắn, bất kể là phải trả cái giá lớn cỡ nào... Cũng đều xứng đáng!"
Vân Thanh quận vương vô cùng kinh hãi!
Không ngờ Lâm Bắc Phàm trong suy nghĩ của bệ hạ lại quan trọng tới mức độ này! Tuy năng lực của hắn xuất chúng nhưng cũng không đến mức như vậy chứ!
Vân Thanh quận vương đột nhiên cảm thấy Lâm Bắc Phàm có thể không đơn giản như vẻ bề ngoài!
Tuy rằng hắn đã rất ghê gớm rồi, không đến hai năm đã nhiều lần lập công lao, trở thành thừa tướng đương triều và đại nguyên soái binh mã toàn quốc, lừng lẫy xưa nay không ai sánh kịp, nhưng vẫn có rất nhiều thứ đang được ẩn giấu!
Chỉ lộ ra phần nổi của tảng băng trôi mà thôi!
Còn có nữ đế bây giờ cũng đột nhiên cho hắn một cảm giác sâu không lường được.
Bệ hạ, có lẽ cũng đang ẩn giấu điều gì đó!
Nếu không, vì sao nhiều năm gần đây vẫn an ổn ngồi trên cao ở triều đình như trước, thống trị vận mệnh của hoàng triều...
Giờ khắc này, Vân Thanh quận vương đã hiểu sâu sắc câu nói gần vua như gần hổ này.
"Vâng, thưa bệ hại Vi thân đã nhớ kỹ!" Vân Thanh quận cúi đầu.
"Cho nên, chuyện của Lâm Ái Khanh và Vân Oanh cứ để cho nó phát triển đi! Hoàng thúc, nếu ngươi dám ngăn cản bọn họ, trẫm sẽ trị tội của ngươi!"
Vân Thanh quận vương sợ hãi: "Bệ hạ, vi thần không dám!" Đúng lúc này, giọng nói của một thái giám truyền vào.
"Khởi bẩm bệ hạ, Vân Oanh quận chúa vào cung cầu kiến!" Trên mặt Vân Thanh quận vương có thêm một tia mất tự nhiên, trong lòng tràn đầy bất đắc dĩ.
Tiểu nha đầu nghịch ngợm này, chắc chắn lại đùa giỡn lén chạy ra rồi, tới tìm nữ đế chỉ sợ là tới cáo trạng.
"Tiểu nha đầu Vân Oanh kia tới rồi!"
Nữ đế nở nụ cười: "Mau cho nàng vào!”
Tiểu quận chúa lẻn vào, sau khi nhìn thấy phụ thân mình, nàng làm mặt quỷ sau đó chạy đến trước mặt nữ đế lớn tiếng lại tủi thân nói: "Nữ đế tỷ tỷ, ta đến cáo ngự trạng!"
Nữ đế vô cùng kinh ngạc: "Cáo ngự trạng? Kinh thành này còn ai dám đắc tội ngươi chứ?"
"Chính là hắn ta, phụ vương của ta - Vân Thanh quận vương!" Tiểu quận chúa chỉ tay vào phụ thân của mình, tức giận nói. Nữ đế càng kinh ngạc hơn: "Sao hắn ta lại đắc tội với ngươi?”
Tiểu quận chúa uất ức nói: "Phụ vương không cho phép ta lui tới với Lâm Bắc Phàm, cho nên nhốt ta lại! Lúc ấy hắn ta lén đánh ngất ta, nếu như không phải ta thông minh, tương kế tựu kế thì sẽ không thể trốn thoát rồi! Nữ để tỷ tỷ, ngươi nhất định phải làm chủ ta!"
"Thì ra là như thế!"
Nữ đế nổi giận: "Hoàng thúc tốt của trẫm, vậy mà ngươi dám nhốt tiểu Vân Oanh mà trẫm yêu thương nhất lại, nguyên nhân lại là lý do nhảm nhí không được. qua lại với Lâm Bắc Phàm này! Ngươi... đáng tội gì đây?"
Tiểu quận chúa cáo mượn oai hùm: "Đúng vậy! Ngươi đáng tội gì?"
Vân Thanh quận vương cười khổ: "Bệ hạ, vi thần nhất thời hồ đồ, về sau sẽ không dám như vậy nữa!"
"Còn dám có sau này? Xem ra ngươi vẫn chưa biết sai?" Nữ đế phẫn nộ.
Tiểu quận chúa tiếp tục cáo mượn oai hùm: "Ngươi vẫn chưa biết sai phải không?”
Vân Thanh quận vương sợ hãi cúi đầu, chắp tay nói: "Bệ hạ, thần thật sự không dám! Sau này sẽ không ngăn cản chuyện của Vân Oanh và Lâm Bắc Phàm nữa, xin ngài thứ tội!"
"Thế nghe còn được!" Nữ đế nở nụ cười, an ủi tiểu quận chúa: "Vân Oanh, sau này chuyện của ngươi và Lâm Bắc Phàm, trẫm sẽ làm chủ cho các ngươi, yên tâm
mạnh dạn mà theo đuổi!"
Sắc mặt tiểu quận chúa đỏ lên trong nháy mắt, vô cùng nhăn nhó, xấu hổ đáp: "Nữ đế tỷ tỷ, ta và Lâm Bắc Phàm có thể có chuyện gì? Đừng nói lung tung..."
"Vậy à? Xem ra trẫm hiểu lầm rồi!"
Nữ đế trêu ghẹo nói: "Lâm ái khanh cũng đến tuổi kết hôn, nên thành gia lập thất rồi! Trãm sẽ tuyển ra một quý nữ trong hoàng tộc để làm thông gia với hắn!"
"Nữ đế tỷ tỷ, không cần!" Tiểu quận chúa kêu lên.
Kết quả nhìn thấy ánh mắt trêu ghẹo mỉm cười của nữ đế, biết mình đã bị lừa, càng thêm xấu hổ: "Nữ để tỷ tỷ, ngươi thật xấu!"
"Ha ha..." Nữ đế cười rộ lên, rất ít lần thấy Vân Oanh ngượng ngùng như vậy.
Nhất định phải thưởng thức, trêu đùa một phen.