“Đúng đó, sau khi uống hết cốc trà sâm này cũng nên đi ngủ đi, đừng để mệt mỏi quá làm hại cơ thể mình, triều đình không thể không có ngươi!"
Lâm Bắc Phàm thở dài một tiếng: “Bây giờ không có bao nhiêu thời gian! Thảm họa băng tuyết trăm năm mới gặp một lần sắp tới rồi, ta chỉ hy vọng trước khi thảm họa tới có thể xây đủ chỗ lánh nạn cho người dân cùng vượt qua thiên tai này!"
"Tướng công, thảm họa băng tuyết lần này thật sẽ khủng khiếp như vậy sao?” Lý Sư Sư lo lắng hỏi. “Nghiêm trọng hơn tưởng tượng của các ngươi nhiều!"
Vẻ mặt của Lâm Bắc Phàm hơi sầu lo: “Thảm họa băng tuyết lần này sẽ cuốn sạch cả thiên hạ, nếu không vượt qua được thì phen này có khả năng sẽ dẫn đến hơn trăm vạn người chết cóng, vô số gia đình sẽ vì thế mà diệt vong!”
"Hả? Nghiêm trọng như vậy sao?” Hai nữ nhân kinh hãi.
“Cho nên ta mới kêu các khu vực xây chỗ lánh nạn, tập trung cung cấp thiết bị sưởi ấm, như vậy mới có thể giảm thiểu rất nhiều thương vong! Bằng không, không vượt qua được mùa đông này, Đại Võ sẽ vì nó mà suy giảm quốc lực, dao động khó yên!"
“Vậy bây giờ tình hình xây dựng thế nào rồi?” Mạc Như Sương hỏi.
Lâm Bắc Phàm cúi đầu nhìn tài liệu: “Căn cứ theo báo cáo của các địa phương, trước mắt chỗ lánh nạn đã xây và sửa có thể chứa được ba trăm vặn người, nhưng còn lâu mới đủ!"
“Tướng công, vất vả cho ngươi rồi!"
“Thân không ở chức vị này sẽ không nghĩ đến việc ở vị trí đó! Nếu ta đã có cơ hội làm thì phải toàn lực mà làm!"
Sau đó, hắn uống vài hớp trà sâm, dự định chợp mắt nghỉ ngơi một lúc, sau đó lại tiếp tục làm việc.
Đúng lúc này, một đôi tay nhỏ đặt lên thái dương của hắn, mát xa một cách vụng về.
Lâm Bắc Phàm mở mắt ra: “Tiểu quận chúa, ngươi lại không về nhà à?" “Về nhà cái gì?"
Tiểu quận chúa nói một cách hùng hồn: “Ta đã nói rồi, ngươi là người của bản cung, đây là nhà của ngươi hiển nhiên cũng là nhà của ta rồi!"
Lâm Bắc Phàm vô cùng cạn lời, từ sau cái hôm đó, tiểu quận chúa vô cùng chủ động, hoàn toàn không cho hắn cơ hội phản ứng.
Hóa ra tiểu quận chúa đơn thuần đáng yêu như thế, bây giờ cũng đã học xấu rồi!
“Ta vừa mới học tay nghề mát xa đấy, thế nào, thoải mái không?” Tiểu quận chúa kích động.
Lâm Bắc Phàm lập tức gật đầu: “Vô cùng thoải mái, tiểu quận chúa có lòng rồi!"
Tiểu quận chúa vô cùng đắc ý: “Đương nhiên, ta đặc biệt học với Ngọc Nhi tỷ tỷ đó! Nàng ấy nói ta đã học được sáu phần chân truyền của nàng! Lâm Bắc Phàm, sau đây ta sắp đổi một động tác khác, ngươi nhắm mắt từ từ hưởng thụ đi"
“Ừm! Vất vả cho tiểu quận chúa rồi!" Lâm Bắc Phàm nghe lời nhắm mắt lại.
“Không sao, cũng không vất vả tí nào!"
Trong đôi mắt to đáng yêu của tiểu quận chúa tràn đầy vẻ giảo hoạt, nhìn bộ dáng nhắm mắt không phản kháng của Lâm Bắc Phàm mà cười đắc ý, sau đó ôm đầu hẳn, sáp gương mặt nhỏ lại.
Sau vài phút, tiểu quận chúa chuồn mất với gương mặt đỏ bừng.
“Lâm Bắc Phàm, sắc trời đã muộn, ta về phòng nghỉ ngơi đây, ngày mai lại tới gặp ngươi sau! Hi hi..."
Lâm Bắc Phàm phát ra tiếng kêu như đứt từng khúc ruột: “Ngươi là đồ lưu manh! Đừng chạy!"
Cùng với thời gian trôi qua từng ngày, thời tiết càng lúc càng lạnh.
Lúc này, một luồng không khí cực lạnh lớn mạnh từ phương Bắc thổi ào ào tới, trong một đêm mà mặt đất như trải qua cuộc bể dâu, tất cả đều biến thành màu trắng xóa...
Gió lạnh thổi vù vù, tuyết lớn bay tán loạn, trời giá rét đất đóng băng.
“Lạnh! Thật sự quá lạnh!"
“Chỉ trong một đêm mà đổ tuyết lớn quá, còn có gió Bắc thổi tới nữa!"
“Cảm giác còn lạnh hơn năm ngoái rất nhiều!"
“Đúng vậy, lạnh cóng lại như con khỉ ấy, cũng may ta đã chuẩn bị đủ than củi giữ ấm!"
“Nhà ta có người già không chịu được, mong là mùa đông này mau qua
nhanh đi!"
“Ai nói không phải chứ, mùa đông dày vò người nhất! Ông cụ hàng xóm nhà ta năm ngoái đã đi như vậy đấy!"
Bởi vì thời tiết thật sự quá lạnh, mặt đất bị tuyết che phủ dẫn đến đi đường bất tiện, cho nên dân chúng rất ít khi ra ngoài.
Cho dù có chuyện nhất định phải ra ngoài làm thì làm xong việc cũng lập tức về nhà giữ ấm, nơi khác không nói nhưng trên đường phố ở kinh thành, bây giờ cũng bị tuyết phủ một tầng rất dày.
Vốn có kinh tế vỉa hè náo nhiệt, mọi người đều thích dạo phố nhưng bây giờ thật sự lạnh quá, đều không chui ra khỏi cửa lớn, hàng quán cũng không mở nữa,
kinh tế suy thoái rất nhiều.
Trên đường, người đi đường mặc áo bông rất dày, bước chân vội vã, đều không muốn nán lại lâu.
Dưới tình huống như vậy, các quan trong triều đều chịu ảnh hưởng.
Phần lớn quan viên trong triều tuổi tác đều đã lớn, cơ thể khá suy yếu, kết quả buổi sáng còn phải đội giá rét vào tảo triều, tảo triều xong còn phải về các bộ phận, các ti làm việc, hoàn toàn không chống đỡ nổi.
Cho nên nữ đế khoan dung, tạm thời hủy bỏ tảo triều.
Các quan có chuyện gì quan trọng không cần tới diện thánh, chỉ cần trình tấu chương lên là được.
Nhưng Lâm Bắc Phàm bị điểm danh, ngày nào cũng buộc phải vào cung xử lý quốc sự.