Lâm Bắc Phàm hắng giọng một tiếng: "Nếu Võ Tây vương có mười vạn binh mã, chúng ta chỉ có năm vạn binh mã, thì nên đánh hay nên rút?"
"Rút!" Tử Nguyệt công chúa trả lời mà không chút do dự.
"Nếu Võ Tây vương có năm vạn binh mã, ngươi cũng có năm vạn binh mã, thì nên đánh hay nên rút?"
"Rút!" Tử Nguyệt công chúa vẫn khẳng định.
"Nếu Võ Tây vương chỉ có một vạn binh mã, ngươi vẫn có năm vạn binh mã, thì nên đánh hay nên rút?"
"Chắc chắn phải đánh rồi! Hơn nữa còn phải vận dụng phương pháp chiến tranh du kích để diệt gọn bọn chúng! Nhưng quân sư, không thể nào có chuyện Võ Tây vương chỉ có một vạn binh mã được, hắn ta có những một trăm vạn cơi"
Lâm Bắc Phàm cười bảo: "Đúng vậy, không thể nào có chuyện Võ Tây vương chỉ có một vạn binh mã, hắn ta có những một trăm vạn binh mã kìa! Nhưng ngươi phải chia cắt bọn chúng thành một trăm nhóm, mỗi nhóm chỉ có một vạn binh mã mà thôi, ngươi dẫn theo năm vạn binh mã đi tiêu diệt từng nhóm một, cuối cùng chẳng phải vẫn có thể tiêu diệt được Võ Tây vương hay sao?"
"Đúng vậy!" Đôi mắt của Tử Nguyệt công chúa sáng lên.
"Đây chính là chiến thuật đánh vận động!"
"Khi ngươi có năm vạn binh lực còn hắn ta chỉ có một vạn binh lực, ngươi có thể dứt khoát ra tay tiêu diệt!"
"Khi ngươi có năm vạn binh lực mà hắn có mười vạn binh lực, vậy ngươi phải rút lui sau đó nghĩ cách chia cắt bọn chúng thành từng phần một, dụ từng nhóm ít người vào trong vòng vây của các ngươi, khi ấy các ngươi có thể tập trung binh lực mà tiêu diệt kẻ địch!"
"Phương pháp tiêu diệt thì có thể dùng chiến tranh du kích!"
"Như vậy, kết hợp hai phương pháp chiến đấu với nhau, ít lại hóa nhiều, nhiều lại hóa ít, các ngươi có thể đả kích kẻ địch một cách hiệu quả! Cho dù Võ Tây vương có nhiều binh mã hơn đi chăng nữa cũng sẽ bị các ngươi từ từ tiêu diệt hết mà thôi!"
"Ừ! Quân sư nói đúng lắm!" Tử Nguyệt công chúa gật đầu với vẻ kích động.
"Ngoài ra, còn có phương pháp chiến đấu thứ ba nữa!"
"Kết hợp phương pháp chiến đấu thứ ba này với hai phương pháp chiến đấu vừa rồi, chúng sẽ bổ trợ lẫn nhau!"
"Quân sư, đó là phương pháp chiến đấu gì, mau nói cho ta biết đi!" Tử Nguyệt vội thốt lên.
Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười: "Phương pháp này gọi là địa đạo chiến!"
"Địa đạo chiến sao?" Tử Nguyệt nhíu mày, nghe cứ quái quái thế nào ấy.
Hai nữa nhân trên nóc nhà cũng cảm thấy kỳ lạ.
Bọn họ ngẫm nghĩ một lúc, không hiểu rốt cuộc ý Lâm Bắc Phàm là thế nào.
Lúc này, Lâm Bắc Phàm lên tiếng: "Ở Võ Tây khắp nơi đều là thảo nguyên, địa hình bằng phẳng, mênh mông rộng lớn, chẳng hề có chỗ để ẩn náu! Chuyện mà các ngươi làm lại là chuyện rơi đầu, một khi bị binh mã của Võ Tây vương phát hiện ra chắc chắn tai họa sẽ đổ ập xuống đầu! Đến lúc đó, đại quân của hắn ta áp sát, bao vây các mặt mà đánh thì các ngươi chẳng có chỗ mà trốn!"
"Hơn nữa, ở địa hình như thế, nếu sử dụng chiến tranh du kích và đánh vận động cũng rất dễ bị bọn họ. phát hiện, hiệu quả của hai phương pháp đó sẽ giảm sút đi rất nhiều!"
Tử Nguyệt công chúa gật đầu: "Quân sư nói rất đúng!"
"Cho nên, nếu ở trên mặt đất sẽ dễ bị phát hiện, vậy tại sao chúng ta không xuống lòng đất mà làm?”
Tử Nguyệt công chúa bối rối: "Làm dưới lòng đất sao?"
"Cái gọi là địa đạo chiến thật ra chính là đào địa đạo!"
Lâm Bắc Phàm cười nói: "Hãy đào ra những đường địa đạo chằng chịt thông với nhau ngay bên dưới mảnh đất Võ Tây rộng lớn kia, như vậy, khi gặp nguy hiểm có thể trốn xuống địa đạo kịp thời! Nếu muốn đánh trả kẻ địch cũng có thể điều động binh mã ở dưới lòng đất một cách thần không biết quỷ không hay, xuất hiện ở nơi mà kẻ địch không ngờ tới rồi bất ngờ tấn công!"
"Như vậy, muốn tiến có thể tấn công, muốn lùi có thể ẩn nấp, rất thuận lợi!”
Ánh mắt của Tử Nguyệt công chúa sáng lên, nàng kích động đến nỗi đứng bật dậy, lớn tiếng thốt lên: "Quân sư đại tài, xin ngươi nhận một lạy của tiểu nữ!"
Trên nóc nhà, nữ đế vỗ tay khen hay: "Tuyệt diệu! Đến cả phương pháp không tưởng thế này mà hắn cũng nghĩ ra được! Chiến tranh du kích, đánh vận động còn có địa đạo chiến, kết hợp ba phương pháp chiến đấu này với nhau quả thực có thể đối phó với Võ Tây vương! Trẫm dám khẳng định một khi sử dụng cả ba phương pháp này, các bộ hạ cũ của Tà Nguyệt vương triều chắc chắn sẽ trở thành kẻ địch khiến Võ Tây vương phải nhức đầu nhất!"
"Sau này, chỉ riêng đối phó với người của Tà Nguyệt vương triều cũng đã khiến Võ Tây vương tiêu tốn hết mọi tâm sức rồi, có lẽ hắn ta cũng chẳng còn sức đâu mà đối đầu với trãm nữa! Ái khanh lại lập thêm đại công cho. trẫm rồi! Ha hai"
"Chúc mừng bệ hạ!" Bạch Quan âm mỉm cười và nói.
"Công chúa hãy đứng lên đi, không cần đa lễ!" Lâm Bắc Phàm vội đỡ Tử Nguyệt công chúa đứng cười bảo: "Chỉ cần sử dụng ba phương pháp chiến đấu này một cách linh hoạt thì chắc chắn ở Võ Tây sẽ có chỗ cho. Tà Nguyệt đặt chân! Nghiệp lớn phục quốc đã nằm trong †ầm tay rồi!"
"Đa tạ quân sư! Nếu việc này thành công, ngươi sẽ lập công đầu!"
Tử Nguyệt công chúa nói với vẻ kích động: "Chắc chắn bản cung sẽ trọng thưởng thật hậu hĩnh cho ngươi, vinh hoa phú quý hưởng mãi không hết!"
Lâm Bắc Phàm lại đáp với vẻ không vui cho lắm: "Công chúa nặng lời rồi, ta đâu phải kẻ tham vinh hoa phú quý! Ta chỉ thích tiền thôi, ngươi cứ cho ta tiền là được rồi, những thứ khác ngươi có cho ta cũng chẳng cần!"