“Còn vị tài tử nào muốn mang kiệt tác của mình ta cho mọi người cùng thưởng thức không?” Tử Nguyệt cười hỏi.
“Vẫn còn tân khoa trạng nguyên Lâm Bắc Phàm vẫn chưa làm thơ!” Một ngườỉ cao giọng hô.
Tử Nguyệt chỉ đợi mỗi lúc này lập tức nhìn về phía Lâm Bắc Phàm, cúi đầu mỉm cười, hỏi: “Sớm đã nghe danh tân khoa trạng nguyên Lâm Bắc Phàm của khóa này trong vòng ba năm đỗ đầu tam nguyên, tài hoa có thể so với tiên trên trời! Tiểu nữ tử vô cùng mong chờ, vẫn mời trạng nguyên lang làm một bài thơ!”
Chỉ cần Lâm Bắc Phàm làm thơ, cho dù dở hay hay nàng dều sẽ khen hay hết, như vậy mới có cơ hội tiếp xúc gần với Lâm Bắc Phàm rồi giở thủ đoạn được!
Thế nhưng điều nằm ngoài dự liệu của nàng là Lâm Bắc Phàm vừa cười vừa phất tay: “Cảm ơn Tử Nguyệt cô nương đã khen ngợi,
nhưng bản công tử cảm thấy không cần đâu!”
Tử Nguyệt khó hiểu: “Tại sao vậy?”
Lâm Bắc Phàm đáp với vẻ khiêm tốn: “Vừa rồi các vị tài tử đêu có kiệt tác, bản công tử nghe mà cảm thấy tự ti, không dám tự bêu xấu!”
Tử Nguyệt còn chưa nói gì thì các vị tài tử đã không nhịn được.
“Trạng nguyên lang, ngươi nói gì vậy chứ?”
“Nếu bàn về tài hoa, có ai trong chúng ta có thể so được với ngươi sao?”
“Trước đây ngươi từng làm một bài thơ ở Bách Hoa Phường đã nổi danh khắp toàn thành, khiến vô số tài tử không dám múa rìu qua mắt thợ!”
“Còn ở Lôi Vân tự nữa, ngươi đã để lại một kiệt tác thiên cổ ở đó! Bài thơ ấy thấp thoáng tiên khí, tràn đầy tình thơ ý họa lãng mạn, xưa nay chưa từng có tác phẩm nào như vậy, khiến vô số tài tử cảm thấy tự tỉ!”
“Cơ hội hiếm có như vậy, trạng nguyên lang cũng đừng khiêm tốn, mau mang kiệt tác của ngươi ra đi!”
‘Vẫn mời trạng nguyên lang làm một bài thơ!”
Mọi người đều vô cùng hưng phấn như thể sắp nhìn thấy ngôi sao lớn ra ngoài biểu diễn vậy. Trên thực tế, đại tài tử có danh tiếng như Lâm Bắc Phàm cũng tương đương với ngôi sao lớn ở thời cổ đại.
Trong sự mong chờ của mọi người, Lâm Bắc Phàm lại khiêm tốn đáp: “Cảm ơn các vị đã cất nhắc nhưng vẫn không cần đâu! Bản công tử chỉ là một người đọc sách bình thường không có gì nổi bật, ở phương diện thơ ca này so với mọi người vẫn còn kém nhiều, không dám tự bêu xấu!”
Có một vị tài tử hỏi với vẻ khó hiểu: “Trạng nguyên lang, tại sao vậy? Ngươi xem Tử Nguyệt cô nương đã hiến tặng nhiều bảo bối như thế vì hội thơ lần này đi, lẽ nào ngươi không động lòng? Không muốn sao?”
Lâm Bắc Phàm cười thản nhiên, đáp: “Quả thật không động lòng cho lắm! ở nhà ta cũng có hai tác phẩm của Lưu Kế Bắc đại sư, ngoài ra, còn có hơn năm mươi tác phẩm không kém hơn Thu Quang Tuyết Sơn Đồ!”
Mọi người: “Vãi!”
Người khác cầu một bức còn không được, vậy mà ngươi lại có đến hơn năm mươi bức?
Quá giàu rồi đấy?
“Vậy rượu ngon này thì sao, trạng nguyên lang không thích sao?” Đối phương vẫn chưa chịu từ bỏ mà hỏi.
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Không phải không thích mà là rượu ngon ở nhà ta còn chưa uống hết được kia kìa! Loại rượu giống như một vò Tuyết Hoa Tửu cực phẩm này, nhà ta có đến ba mươi vò! Các loại rượu ngon không kém khác đã đến hai trăm vò, chất đầy mấy căn phòng!”
Mọi người: “Vãi!”
Rượu ngon cực phẩm như thế lại chất đầy mấy căn phòng, thế này cũng khiến mắt của mấy con sâu rượu đêu thèm đến phát hỏa rồi, rất muốn đỉ cướp một phen!
“Mâỳ thứ này đều là bệ hạ ban thưởng!”
Lâm Bắc Phàm cười khố, bảo: “Thật ra ta cũng không cần nhiều như thế, nhưng không cần lại chính là kháng chỉ bất tuân cho nên chỉ đành nhận! Bởi vì nơi ở nhỏ nên vẫn còn rất nhiều thứ đang đặt trong hoàng cung vẫn chưa lấy về!”
Mọi người lại “vãi” tiếp! vẫn còn nữa á?
Còn có rất nhiều thứ đang đặt trong hoàng
cung vẫn chưa lấy về?
Mọi người ghen tỵ đến phát điên lên mất!
Chẳng trách người ta không nhìn trúng vật phẩm tối nay hóa ra là vì trong nhà người ta đã nhiều đến mức không chứa nổi fôỉ!
Không biết tại sao khỉ nghe thấy lời hắn nói lại thấy tức thế! Ngay cả Tử Nguyệt đứng trên sân khấu cũng vô cùng ngưỡng mộ.
Ta đường đường là một công chúa lại không thể so được với một viên quan nhỏ ngũ phẩm?
Tâm thái cũng sắp sụp đổ luôn rồi!
“Trạng nguyên lang, ngươi có thể không đề ý phần thưởng trước mắt nhưng có thể không quan tâm kiểu phần thưởng như vậy được sao? Lẽ nào, ngươi không muốn được một mình nhìn ngắm dung nhan của Tử Nguyệt cô nương?”
Lâm Bắc Phàm liếc mắt nhìn tiểu thư khuê Lý Sư Sư các bên trái mình, lại liếc mắt nhìn tiểu quận chúa ngây thơ đáng yêu và Mạc Như Sương hiên ngang mạnh mẽ bên phải, chớp mắt đáp: “Hình như ta thật sự không cần!”
Mọi người nhìn qua thuận theo ánh mắt của Lâm Bắc Phàm, lập tức phát hiện ra ba người đẹp tuyệt sắc mỗi người một vẻ.
Ghen tỵ biến con người ta trở nên xấu xí và méo mó!
Người khác cầu một tuyệt thế giai nhân như vậy còn chẳng được, vậy mà hắn lại có đến ba? Thật đúng là người ba hộp sữa, người khônq hộp nào!