Mục lục
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quách Thiếu Soái đứng bên cạnh chau mày: “Cảnh này giống nhận nhau quá vậy?”

Mạc Như Sương nhỏ giọng bảo: “Sư đệ, ngươi quên rồi sao? Trước đây kiếm tiên với đao thánh cũng phải khâm phục trước tài học võ đạo của công tử, thế nên mới muốn làm quen với công tử, trở thành tri kỉ đó!”

Quách Thiếu Soái bừng tỉnh: “Chẳng trách!”

“Công tử cũng giỏi thật! Chỉ cần là Tông Sư thì đều bội phục trước tài học và kiến thức của hắn!”

Ánh mắt Mạc Như Sương nhìn Lâm Bắc Phàm lấp la lấp lánh…

Đúng lúc ấy, lão giả nói với Dạ Lai Hương: “Tiểu tử thối kia, ngươi qua đây cho ta!”

“Sư phụ gọi ta có chuyện gì?”

Dạ Lai Hương ôm đầu bước tới.

Lão giả nghiêm mặt: “Tiểu tử thối, ngươi nghe cho rõ đây! Hiện giờ Lâm Bắc Phàm chính là bạn tốt của lão phu và cũng là tiền bối của ngươi! Sau này ngươi gặp hắn thì phải biết tôn trọng, nghiêm túc nghe lời làm việc, đối xử với hắn như sư phụ đối xử với hắn vậy, biết chưa? Nếu ngươi dám không nghe lời thì sư phụ sẽ đánh gãy chân của ngươi!”

“Ôi không!”

Vẻ mặt Dạ Lai Hương sụp đổ.

Trước khi sư phụ hắn ta tới, Lâm Bắc Phàm đã quản hắn ta rất nghiêm ngặt rồi!

Giờ sư phụ tới, hắn còn được sư phụ công nhận, há chẳng phải sẽ cáo mượn oai hùm mà quản hắn ta chặt hơn sao?

Thân người Dạ Lai Hương lảo đảo, cuộc đời của hắn ta tuyệt vọng quá!

Lâm Bắc Phàm nở nụ cười đắc ý: “Thằng cháu Dạ Lai Hương, sau này xin được chỉ giáo nhé!”

Tiếp đó, để chào mừng lão ca Tông Sư đường dặm xa xôi mới tới này, Lâm Bắc Phàm bày đại tiệc, không say không về.

Dần dần, chuyện này truyền đến hoàng cung.

Nữ đế nghe vậy bèn vừa cười vừa lắc đầu: “Lâm Bắc Phàm đúng là có chứng xã giao cực đỉnh mà! Phàm là Tông Sư thì ai hắn cũng nói chuyện được, trước nay chưa từng thất bại! Đúng là không biết hắn đã dùng cách gì!”

Vị thương thần Tông Sư này trở thành bạn với Lâm Bắc Phàm, lại còn là sư phụ của Dạ Lai Hương.

Có thể nói vị thương thần này được xem là một nửa người của Đại Võ rồi.

Chỉ cần Lâm Bắc Phàm và Dạ Lai Hương còn ở Đại Võ thì vị Tông Sư này sẽ không chạy đâu được.

Nữ đế càng nghĩ càng thấy vui: “Người đâu, lấy hai vò rượu Thập Lí Hương trẫm cất ra, mang tới Lâm phủ!” .

||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||

“Vâng thưa bệ hạ!”

Lão thái giám đáp.

Tại Lâm phủ, lão giả uống rượu đến mức đỏ cả tai, mặt mày cũng đỏ bừng: “Lần này lão phu xuất sơn chủ yếu là vì hai chuyện!”

“Hai chuyện gì thế?”

Lâm Bắc Phàm hỏi…

“Chuyện đầu tiên là…”

Lão giả nhìn Dạ Lai Hương rồi mỉm cười: “Chính là tới thăm đồ nhi của ta! Nghe đâu đồ nhi Dạ Lai Hương của ta đã làm quan của Đại Võ, giết được hơn ba mươi Tiên Thiên ở Hổ Lao Quan, lại còn giết được hai vị Tông Sư, vang danh thiên hạ, lão phu vui vô cùng nên đến thử thực lực của nó! Ai ngờ…”

Dạ Lai Hương cười: “Toàn là bên ngoài đồn thổi, đồ nhi đâu có bản lĩnh đó!”

“Mặc dù không có nhưng thực lực của ngươi cũng chẳng tiến bộ là bao! Ngoài ra ngươi lại thành thạo hơn khi làm việc cho người khác, lại còn được người ta ca ngợi là anh hùng hào kiệt, vi sư rất vui!” Lão giả mỉm cười.

Dạ Lai Hương ưỡn ngực một cách kiêu ngạo.

“Chuyện thứ hai là…”

Lão giả nắm chặt thần thương trong tay, hai mắt tràn ngập ý chí chiến đấu: “Đã lâu không xuất sơn, trong lòng khó chịu! Thế nên lão phu muốn thử thương trên thiên hạ bằng cây thương trong tay mình, đồng thời đi giao lưu với các vị đồng đạo võ lâm!”

“Hóa ra là vậy!”

Lâm Bắc Phàm cười: “Cái này thì đơn giản lắm! Vốn dĩ triều đình chúng ta đã có mấy vị Tông Sư cung phụng, các ngươi có thể giao lưu với nhau! Ngoài ra, mạng lưới thông tin của triều đình bố trí khắp thiên hạ, biết được nơi ở của tất cả các vị Tông Sư! Ví dụ như Võ Đang và Thiếu Lâm mỗi chỗ có một vị Tông Sư!”

“Ở trong Tử Nhân Cốc cũng có một vị, không biết tên họ ra sao nhưng được người đời xưng là độc sư! Hắn ta có thực lực rất mạnh, là cao thủ về dùng độc, ngươi phải cẩn thận!”

“Ở Thiên Long Hồ cũng có một vị lão tiền bối là Tông Sư…”



Lâm Bắc Phàm thong thả nói ra vị trí của mấy Tông Sư.

Lão giả lắc đầu cười: “Lão đệ, mấy người ngươi nói lão phu gần như đều quen biết hết, hơn nữa đã giao thủ khá nhiều lần. Võ đạo của bọn họ là thứ lão phu cực kì quen thuộc nên không cần giao thủ với bọn họ nữa! Lần này lão phu xuất sơn là để tìm cao thủ Tông Sư mới, giao lưu với Tông Sư mới thì mới có ích với lão phu!”

“Hóa ra là vậy!” Lâm Bắc Phàm gật đầu.

“Ví dụ đao thánh và kiếm tiên vừa mới trở thành Tông Sư không bao lâu rất thích hợp để làm đối thủ!”

Lão giả vuốt râu: “Lão phu nghe nói bọn họ một người là đao đạo, một người là kiếm đạo, đúng là đối thủ hiếm có khó tìm!”

Lâm Bắc Phàm lại gật đầu.

“Với cả lão hòa thượng Tịnh Đài này nữa!”

Lão giả nhìn lão hòa thượng, ý chí chiến đấu lại bùng nổ: “Nếu như có thể giao thủ với Tịnh Đài sư phụ một lần thì chuyến này của ta không uổng rồi!”

“A di đà phật!” Lão hòa thượng chắp tay, vẻ mặt bình tĩnh nhưng không hề để tâm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK