Mục lục
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Tượng quổc vương đứng trên tường thành điên cuồng cười lớn: “Ha ha! Cái lũ dân đen nhà các ngươi, xem các ngươi còn dám chống lại bản vương không? Đại quân voi trắng mau giẫm nát bọn chúng cho bản vương, cho bọn chúng chết hết không chừa một ai!”

“Grào!”

Đàn voi trắng thi nhau rú lên, bọn chúng tấn công theo khắp mọi hướng khiến nhiều người dân bị đánh bay, thương vong vô số.

Lâm Bắc Phàm phất tay: “Các võ giả, mau ngăn chặn đàn voi cho bản quan! Không được làm bọn chúng bị thương, ta muốn bắt sống chúng!”

“Vâng thưa nguyên soái!”

Các võ tướng Đại Võ đang rục rịch muốn hành động từ lâu nên bọn họ dứt khoát ra tay luôn.

Cách của bọn họ là thế này, vài người sẽ hợp lực rồi dựa vào cơ thể linh hoạt của mình, dùng dây thừng cực lớn để trói chặt chân voi trắng, sau đó thì lật đổ nó.

Cách này cực kì hữu dụng, mấy con voi trắng đã bị trói chặt ngay sau đó.

“Đến lúc giải phóng Bạch Tượng rồi!”

Lâm Bắc Phàm lại phất tay: “Xông vào thành cho bản quan, bắt sống Bạch Tượng quốc vương và những quan viên, tướng lĩnh của triều đình, tiêu diệt lực lượng phản kháng triều đình Bạch Tượng”

“Vâng thưa nguyên soái!”

Mười vạn binh mã của Đại Võ cuối cùng cũng xuất trận.

Dân chúng Bạch Tượng cũng hưng phấn và xông lên theo.

Mặc dù triều đình Bạch Tượng có ba mươi vạn binh mã song sĩ khí của bọn họ đã mất, bọn họ hoàn toàn không thể tổ chức phản kháng nên nhanh chóng bị đại quân Đại Võ chế ngự.

Mấy người Bạch Tượng quốc vương nhân cơ hội chạy trốn, song tiếc rằng bọn họ đã bị các tướng lĩnh Đại Võ nhìn chằm chằm từ lâu.

“Muốn chạy hả, để xem các ngươi chạy được đi đâu?”

“Bản tướng quân cho các ngươi hay, các ngươi đã bị chúng ta bao vây rồi, không có đường lên trời cũng chẳng có đường xuống đất đâu!”

“Ngoan ngoãn đi theo chúng ta đi, tới nhận tội với nguyên soái!”

“Bằng không đừng trách chúng ta không khách khí!”

Bạch Tượng quốc vương sợ đến mức mặt mày trắng bệch: “Ấy vậy mà có những hai mươi Tiên Thiên, chúng ta xong đời rồi!”

Cuối cùng tất nhiên là bọn họ không thế chạy thoát và bị áp giải đến chỗ Lâm Bắc Phàm để hắn hỏi tội. Lâm Bắc Phàm lại lấy thư tình nguyện ra. Trước mặt cả trăm vạn người dân Bạch Tượng, hắn bắt đầu hỏi tội Bạch Tượng quốc vương.

Cuối cùng, hắn tuyên bố hùng hố rằng: “Bạch Tượng quốc vương và những kẻ khác đã phạm phải tội tày trời, thực sự không thế tha thứ! Thế nên hiện giờ cứ giết hết đi, đế bọn họ lấy cái chết đền tội!”

Vậy là từng đầu người kèm theo máu tanh đã rơi xuống, người dân Bạch Tượng thở dài một hơi như trút được gánh nặng.

“Giết hay lắm! Giết rất hay! Những người này xứng đáng bị giết!”

“Chỉ có giết chết bọn họ thì chúng ta mới có hy vọng mới!”

“Ta cảm thấy thế này nhẹ nhàng quá, đáng ra phải cho bọn chúng chịu đựng ngàn đao, chết dần chết mòn!”

“Đúng vậy, ta cũng cảm thấy sự trừng phạt này quá nhẹ nhàng, đáng ra phải cho bọn chúng chịu phạt nhiều thêm, bằng không thì ta không xả

giận được!”

“Thừa tướng đại nhân quá nhân từ!”

Lâm Bắc Phàm lớn giọng nói: “Hỡi mọi người, hiện giờ tội ác đã được giải quyết, Bạch Tượng sắp sửa chào đón những thay đối long trời lở đất! Có điều hiện giờ chúng ta còn một vấn đề đang bày ra trước mắt! Bạch Tượng không có triều đình, không có quan binh, không có người quản lý, và vẫn sẽ loạn lạc như trước! Các ngươi đã nghĩ phải làm như thế nào hay chưa?”

Lúc này, một người lớn giọng hét lên: “Thừa tướng đại nhân, cần gì phải phiền phức vậy chứ? Chúng ta không có triều đình thì Đại Võ cứ phái người tới quản lí chúng ta là được còn gì?”

“Đúng vậy đó, chúng ta muốn sát nhập vào Đại Võ, chúng ta muốn trở thành dân chúng của Đại Võ!”

“Mong thừa tướng đại nhân thành toàn!”

Quần chúng hô hào vang dội, tròng có vẻ bọn họ đang không chờ được nữa. Khoảng thời gian này bọn họ đã phát hiện ra một điều rằng Đại Võ đối xử với dân chúng vô cùng tốt, không những miễn giảm thuế mà còn cung cấp lương thực cho dân chúng, xây dựng công trình thủy lợi…

Đến cả những người dẫn đến từ quốc gia khác như bọn họ cũng được Đại Võ đối xử tốt,

còn tốt hơn nhiều so với Bạch Tượng quốc vương.

Thế nên bọn họ đã muốn sát nhập vào Đại Võ từ lâu, trở thành người của Đại Võ!

Hơn nữa sau đợt thảm họa băng tuyết kia, các quốc gia đều bất ổn, binh hoang mã loạn, chỉ có Đại Võ là vẫn phát triến bình thường, quốc thái dân an, bọn họ hoàn toàn không có sự lựa chọn, chỉ có sát nhập vào Đại Võ bọn họ mới có cuộc sống tươi đẹp!

Thấy mọi người tích cực như vậy, như thể nếu không đồng ý thì bọn họ sẽ không cho hắn đi vậy, thế nên Lâm Bắc Phàm chỉ đành thuận theo ý dân.”Được! Nếu mọi người đã muốn sát nhập vào Đại Võ thì bản quan xin trịnh trọng tuyên bổ…”

Sắc mặt Lâm Bắc Phàm trở nên nghiêm túc: “Từ nay về sau, Bạch Tượng chính là một châu phủ của Đại Võ, gọi là Bạch Tượng phủ! Còn những người dân Bạch Tượng sẽ là dân của Đại Võ ta, được hưởng những quyền lợi như dân chúng của Đại Võ!”

Những tiếng hoan hô đầy vui vẻ vang lên.

“Ha ha! Cuối cùng cũng được sát nhập vào Đại Võ rồi, ta chính là một người Đại Võ!”

“Ta được hưởng quyền lợi giống với người dân Đại Võ rồi!”

“Cuối cùng cũng vượt qua rồi, hôm nay đúng là một ngày đẹp!”

“Cảm ơn thừa tướnq đại nhân!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK