“Chào Lâm đại nhân!”
“Xin chào phủ doãn đại nhân!”
…
Bọn họ không phải quan trong kinh thành mà là quan viên đến từ các địa phương.
Ở kinh thành, Lâm Bắc Phàm đạt được nhiều thành tựu to lớn, được nữ đế yêu thích, tuyên dương và truyền khắp thiên hạ, còn kêu gọi quan viên các nơi đến kinh thành khảo sát, học tập kinh nghiệm quản lí thành thị tiến bộ.
Tới giờ, Lâm Bắc Phàm không biết hắn đã gặp bao nhiêu người. Với bọn họ, hắn chỉ khẽ mỉm cười và gật đầu.
Bất tri bất giác đã đến buổi trưa, ánh mặt trời chói chang, Lâm Bắc Phàm bèn bước vào khoang thuyền.
Trông thấy tiểu quận chúa hai tay chống cằm ngồi nhìn một bàn đầy thức ăn ngon, rớt nước miếng nhưng không dám động vào, hắn bỗng sững sờ, tò mò hỏi: “Tiểu quận chúa, sao quận chúa không ăn đi? Ngày thường quận chúa thích ăn lắm cơ mà?”
Tiểu quận chúa lắc đầu, ra vẻ nghiêm túc nói: “Không ăn, ta phải giảm béo.”
Lâm Bắc Phàm phì cười, hắn giơ hai ngón tay lên đầy vẻ đùa giỡn rồi nhéo tiểu quận chúa.
Gương mặt tiểu quận chúa phúng phính, hắn bèn cười: “Giảm béo gì chứ, mập mạp trông mới đáng yêu!”
Tiểu quận chúa vỗ cái tay nghịch ngợm của Lâm Bắc Phàm, hậm hực nói: “Sở dĩ ngươi thấy mập mạp trông dễ thương là bởi mỡ đâu có ở trên người ngươi! Đợi đến khi ngươi ăn thành một con heo, ta xem ngươi còn vui được hay không!”
Lâm Bắc Phàm ngồi xuống, nghiêm túc nói: “Tiểu quận chúa, đừng kiềm chế nội tâm của mình, quận chúa muốn ăn thì cứ ăn! Trong mắt ta, quận chúa luôn đẹp, dù béo hay gầy, dù cao hay thấp!”
Trái tim tiểu quận chúa đập thình thịch, nàng hơi xấu hổ, cúi đầu xuống: “Thật hả?”
“Đương nhiên là thật rồi! Tiểu quận chúa, ta nói quận chúa hay!” Lâm Bắc Phàm nghiêm túc bảo: “Nữ nhân ấy à, béo là đầy đặn, gầy là mảnh mai, cao thì thon thả, thấp thì thanh tú, trông thế nào cũng đẹp cả! Nhưng nam nhân chúng ta thì không giống vậy!”
“Sao nam nhân lại không giống?”
Mọi người đều không hiểu.
Lâm Bắc Phàm nói với giọng bi thương: “Béo thì là con heo, gầy thì như bộ xương, cao thì chẳng khác gì cây sào, thấp thì y hệt quả bí! Tóm lại là không thể giống người!”
Tiểu quận chúa và mấy nữ tử cười rộ lên.
“Công tử, ngươi có khiếu hài hước quá!”
“Phu quân, ngươi biết kể chuyện cười thật đấy!”
Tiểu quận chúa cũng rất vui, nàng hùng hổ nói: “Nghe ngươi nói vậy thì ta nghĩ thông rồi! Ta phải ăn một bữa thật lớn mới được, ta thà béo một cách tinh tế còn hơn là gầy nhom!”
Lâm Bắc Phàm vội khuyên: “Cũng đừng ăn nhiều quá! Nữ tử bốn mươi lăm cân thì gầy, năm mươi cân thì gợi cảm, sáu mươi cân gọi là đầy đặn, nếu vượt quá sáu mươi cân thì…”
“Vượt quá sáu mươi cân thì làm sao?” Tiểu quận chúa hỏi.
“Đó gọi là dũng cảm!” Lâm Bắc Phàm nói.
“Đáng ghét!” Tiểu quận chúa trợn trắng mắt.
“Ha ha!”
Mọi người cười ầm lên, con thuyền vẫn tiếp tục trôi về phía trước.
Đúng lúc ấy Lâm Bắc Phàm trông thấy một chiếc thuyền quan cực lớn đang trôi đến từ phía xa.
Hình như trên thuyền có một người tai to mặt lớn nào đó, con thuyền bịt kín, còn có rất nhiều binh sĩ canh phòng nghiêm ngặt.
Ở hai bên còn có hai con thuyền phụ.
Thuyền của đối phương dần dần gặp thuyền của Lâm Bắc Phàm, vị quan trên thuyền là một tướng quân ngũ phẩm, trông thấy Lâm Bắc Phàm bèn lập tức hành lễ: “Mạt tướng xin chào Trung Dũng Bá, phủ doãn đại nhân!”
“Miễn lễ!”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Thuyền của ngươi đang vận chuyển gì mà canh phòng nghiêm ngặt thế?”
“Khởi bẩm đại nhân, vật này được phát hiện tại bãi nước cạn bên bờ Đông Hải. Tối hôm đó trời đổ mưa lớn, hôm sau thì nhìn thấy có một bộ xương mắc trên bờ biển, nom có vẻ là xương của một con mãnh thú nào đó! Do vật này quý hiếm nên Vương tướng quân lệnh cho ta thu giữ nó, vận chuyển về kinh thành cho bệ hạ xem!”
Lâm Bắc Phàm gật đầu: “Hoá ra là vậy, có thể mở ra cho bản quan xem không?”
“Đương nhiên không thành vấn đề, mời phủ doãn đại nhân!”
Lâm Bắc Phàm bèn lên thuyền của đối phương, quả nhiên trông thấy một bộ xương cực lớn được bày trên khoang thuyền.
Hắn thốt lên: “Vật này to quá! Nguyên phần đầu đã như một ngôi nhà nhỏ! Nếu bày toàn bộ khung xương ra thì phải dài hơn mười trượng mất! Bản quan đoán đây có lẽ là xương của một con mãnh thú đã tuyệt chủng!”
“Lâm đại nhân nói phải!” Vị tướng quân đứng bên cạnh gật đầu.
Lâm Bắc Phàm bắt đầu thấy có hứng thú, hắn tiếp tục nói: “Để bản quan xem có thể xếp ra thứ gì?”
Tiếp đó, hắn chỉ huy binh sĩ vận chuyển xương.
Phần đầu bày phía trên cùng, tiếp theo đó là sống lưng, xương chi, sau cùng là đuôi. Cuối cùng, bọn họ xếp được một vật lớn dài khoảng mười trượng.
Phần đầu hung tợn, thân như thân rắn, móng vuốt như tay người, đuôi thì như cá, đã thế còn dài gần mười trượng…
Nhìn kiểu gì cũng giống một thần vật trong truyền thuyết!
Vị tướng quân đứng bên cạnh trông thấy bèn nói: “Đây đây… chẳng lẽ là xương rồng trong truyền thuyết? Xương của thần rồng?”
“Xương rồng! Đây chính là xương rồng!”
Mọi người xung quanh đều chấn kinh.
Lâm Bắc Phàm im lặng trong chốc lát rồi nói: “Lưu tướng quân, và cả các vị nữa, ta thấy mọi người không nên kết luận vội vàng như vậy, nhìn thứ này giống rồng thật, nhưng…”
“Xương rồng! Đây chính là xương rồng!”
Mọi người thi nhau quỳ xuống, hai mắt ngập tràn vẻ sùng bái.
Lâm Bắc Phàm rất biết điều ngậm miệng lại.
Chuyện này nhanh chóng được truyền đến triều đình!
Phát hiện xương rồng ở bờ Đông Hải, thứ này sắp sửa được đưa đến kinh thành!
Chuyện này vô cùng quan trọng, nữ đế dứt khoát cử mười vạn Cấm Quân cộng thêm mười vị Tiên Thiên tới bảo vệ.
Buổi tối hôm ấy, xương rồng được vận chuyển vào hoàng cung.
Khung xương trắng toát được bày ra ở nơi đây.
Nhìn kiểu gì cũng khiến bệ hạ và các quan viên nghĩ đến một loại thần thú trong truyền thuyết là rồng! Nữ đế và bách quan vô cùng kích động!