Mục lục
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giang Nam vương nhìn tình cảnh bốn bề bị vây kín, lại liếc mắt nhìn Lâm Bắc Phàm cưỡi trên con ngựa cao lớn chậm rãi đi tới, hai mắt phun lửa, nghiến răng nghiến lợi: “Lâm Bắc Phàm! Tất cả đều tại ngươi! Đều là do ngươi hại! Bản vương thề không đội trời chung với ngươi!”

Vẻ mặt của Lâm Bắc Phàm vẫn bình tĩnh thong dong: “Giang Nam vương điện hạ, bây giờ nói mấy lời này có ích gì sao? Ngươi đã không còn binh mã, lại mất nghĩa lớn, thiên hạ nào còn chỗ cho ngươi dung thân, theo bản quan về nhận tội đi!”

“Không! Bản vương vẫn chưa thua!” Giang Nam vương gào lên giận dữ.

Lúc này, Tông Sư vẫn luôn bảo vệ bên cạnh hắn ta đứng ra, nói với giọng tang thương: “Được rồi, chuyện này đến đây thôi!”

Tông Sư mở miệng, không người nào có thể coi thường!

Cho dù bây giờ có mười vạn quân nhưng đối diện với Tông Sư vẫn không có phần thắng như cũ.

Ánh mắt của Lâm Bắc Phàm nhìn chăm chú: “Ngươi muốn bảo vệ hắn ta?”

Tông Sư gật đầu, chậm rãi mở miệng: “Bản tọa nợ Giang Nam vương một nhân tình, hắn ta kêu bản tọa bảo vệ hắn ta bình an, vậy bản tọa nhất định phải dốc hết toàn lực! Cho nên các ngươi từ đâu tới thì về lại đó đi, đừng ép bản tọa ra tay!”

Lâm Bắc Phàm lại cười: “Ngươi có thể bảo vệ hắn ta nhất thời nhưng có thể bảo vệ hắn ta một kiếp được không?”

Tông Sư lắc đầu: “Hiển nhiên không thể! Nhưng bản tọa sẽ dẫn hắn ta đến nơi an toàn, như vậy coi như trả xong nhân tình rồi!”

Lâm Bắc Phàm lại cười bảo: “Trên đời này có nơi nào là chốn dung thân cho Giang Nam vương? Hắn ta thân là phản vương chắc chắn không thể ở lại nội cảnh Đại Võ! Nhưng chạy đến nước khác có khả năng sẽ bị người ở quốc gia khác bắt lại!”

“Thậm chí còn bị triều đình ta truy nã treo thưởng! Bây giờ Giang Nam vương đã không còn binh mã gì nữa, bản thân lại không có thực lực gì, làm sao mà tự bảo vệ mình được? Cho nên đối với Giang Nam vương mà nói, trong trời đất này hoàn toàn không có chỗ an toàn!”

“Cứ như vậy, nhân tình này của ngươi hoàn toàn không thể trả hết, ngược lại còn thêm một gánh nặng không thể hất xuống!”

Tông Sư không khỏi gật đầu.

Giang Nam vương này chính là một củ khoai nóng phỏng tay, xử lý thế nào cũng không ổn thỏa.

“Ngược lại bản quan có một kiến nghị!” Lâm Bắc Phàm nói.

“Nói nghe thử đi!” Tông Sư bị gợi lên hứng thú.

Lâm Bắc Phàm mỉm cười bảo: “Ngươi giao Giang Nam vương cho ta để ta trở về báo cáo kết quả! Bây giờ Giang Nam vương đã không còn mối đe dọa nào nữa, chỉ giống như một con hổ béo bị nhổ răng mà thôi…”

Giang Nam vương: “…”

Nói ta là hổ là được rồi, tại sao còn thêm chữ béo vào sau hổ nữa?

Lâm Bắc Phàm nói tiếp: “Cho nên cách xử lý Giang Nam vương là giết hay giam cũng được! Nể tình hắn là thân vương, triều đình ta có thể ban ân huệ, không giết hắn ta mà chỉ giam lỏng hắn ta lại! Như vậy, tuy hắn ta đã mất quyền lợi và tự do nhưng mạng tuyệt đối giữ lại được!”

“Hơn nữa, ngươi cũng coi như trả xong ân tình! Trong thiên hạ còn có chỗ nào an toàn hơn triều đình hay sao?”

Tông Sư động lòng: “Ngươi nói không hẳn không có vài phần đạo lý…”

Giang Nam vương nôn nóng: “Tiền bối, đừng nghe hắn ta nói vớ vẩn! Bản vương chết cũng không muốn theo hắn về…”

“Giang Nam vương điện hạ, đừng vội từ chối!”

Lâm Bắc Phàm mỉm cười nói: “Bây giờ ngươi không có binh lính, không còn quyền lợi, không còn tiền của, có thể nói là chẳng có gì cả, chỉ còn lại đống thịt mỡ hơn một trăm năm mươi cân lại có thể chạy được đến nơi nào?”

“Cho dù ngươi có thể chạy nhưng cần phải chịu khổ như vậy sao? Cá thịt? Gấm vóc lụa là? Đại viện hào hoa? Ngươi mãi mãi cũng đừng nghĩ đến, có thể ăn một miếng cơm đã là tốt lắm rồi! Đã ăn quen sơn hào hải vị, ngươi còn ăn được cơm thừa canh cặn sao?”

Tim của Giang Nam vương cũng dao động rồi!

Làm sao có thể ăn được, nhìn thôi đã ói rồi!

Lâm Bắc Phàm chỉ trích Giang Nam vương, chất vấn hắn ta: “Nghĩ đến người dân mà ngươi cai trị sống cuộc sống thế nào thì ngươi sẽ biết cuộc sống sau này của mình khổ đến thế nào, thậm chí còn khổ hơn bọn họ.”

“Hơn nữa, một khi để người khác biết được thân phận của ngươi, chắc chắn sẽ bỏ đá xuống giếng, ép ngươi ăn cứt uống nước tiểu, thậm chí còn bắt ngươi quỳ xuống liếm giày cho bọn họ, chà đạp lòng tự trọng của ngươi một cách tàn nhẫn! Trước đây ngươi sống kiêu ngạo bao nhiêu thì sau này sẽ sống thảm bấy nhiêu!”

Giang Nam vương rùng mình một cái.

“Ngươi hãy nghĩ thật kỹ, chạy trốn thật sự an toàn sao? Nghĩ đến mấy năm nay ngươi đã làm bao nhiêu chuyện trời giận người giận là biết đã rước phải bao nhiêu kẻ thù! Một khi bị người nhận ra chắc chắn sẽ bị băm chết tươi!”

Giang Nam vương sợ hãi run lẩy bẩy: “Không muốn!”

“Cho nên, sự lựa chọn tốt nhất đối với ngươi chính là đi theo ta!”

Lâm Bắc Phàm thản nhiên nói: “Tuy ngươi mất đi tự do nhưng cuộc sống cũng không tính là quá kém! Không có cách nào giống như trước đây áo gấm lụa là, ăn cá ăn thịt, nhưng trên cơ bản điều kiện sống vẫn có thể đảm bảo!”

“Hơn nữa ở trong tay triều đình ta, người khác cũng không có cách nào tra tấn ngươi, cũng không có cách nào tìm ngươi báo thù, tự tôn và tính mạng của ngươi đều được đảm bảo!”

“Chỉ cần ngươi không thay lòng đổi dạ, ngoan ngoãn thành thật thì có thể bình an sống đến hết đời!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK