Bốn con thuyền còn lại bảo vệ xung quanh, bên trên toàn là tướng lĩnh tòng quân và những nhân viên cần thiết khác.
Còn có một vài tướng sĩ đi dọc bờ sông để hộ tống bảo vệ.
Nếu chỉ nhìn trang phục, không có ai cho rằng bọn họ đi đánh trận mà chỉ là đi du lịch ngắm cảnh mà thôi.
Ngay một khắc Lâm Bắc Phàm xuất phát, tin tức liên quan đến việc hắn sắp dẫn binh thảo phạt nước Đa La nhanh chóng truyền khắp thiên hạ, đồng thời cũng truyền tới Đa La.
Vương thất Đa La và bách quan trong triều như lâm đại địch.
“Cuối cùng Đại Võ cũng định ra tay rồi!"
"Lần này lại phái thừa tướng Lâm Bắc Phàm! Đừng thấy người này trẻ tuổi nhưng vô cùng giỏi đánh trận! Năm nay đã đánh mười trận rồi, vốn toàn là lấy ít thắng nhiều, thắng vô cùng đẹp! Chuyến này chỉ sợ người tới không có ý tốt!"
“Sợ cái gì? Lẽ nào Đa La ta dễ bắt nạt hay sao?"
“Nghe nói con người Lâm Bắc Phàm này kiêu ngạo tự đại, cũng không coi Đa La chúng ta ra gì! Còn chưa kiểm kê nhân mã, cũng không chuẩn bị lương thảo mà đã dẫn người nhà một đường đi du sơn ngoạn thủy rồi!"
“Nào có lý ấy! Vậy mà lại dám coi thường Đa La ta! Nhất định phải cho hắn ta biết mặt một chút mới được!"
“Cho dù thế nào cũng phải chuẩn bị ứng chiến thôi!"
Trong triều đình Đa La, Đa La vương hỏi tam vương tử: “Cáp Mộc, ngươi từng tiếp xúc với tênLâm Bắc Phàm này, ngươi thấy thế nào?"
“Phụ vương, nhắc đến con người Lâm Bắc Phàm này."
Cáp Mộc vương tử đứng ra, sắc mặt hơi rúm ró: “Con người hắn ở trong ấn tượng của nhi thần chính là người gian trá như hồ ly, lòng tham không đáy! Lúc đầu khi nhi thần vừa mới tiếp xúc với hắn, vì muốn hắn du thuyết cho chúng ta và giảm nhẹ gánh nặng mà đã phải trả cái giá rất lớn, điều này ngươi cũng biết rồi đấy!"
Đa La vương gật đầu.
“Nhưng hoàn toàn không ngờ, hắn quả thật đã làm được việc song lại chôn một mầm mống tai họa ở Đa La ta!"
Cáp Mộc vương tử hận đến nghiến răng ken két: “Chúng ta chỉ hy vọng giảm thiểu bồi thường, còn hắn lại muốn nuốt chửng Đa La chúng ta! Cũng may kịp thời phát hiện, bằng không qua hai, ba năm nữa, Đa La chúng ta sẽ phải đổi chủ mất!"
Đa La vương lại gật đầu.
“Hơn nữa, trong vòng chưa đến hai năm mà hắn từ một quan viên nhỏ vừa mới thi đỗ trạng nguyên đã leo nhanh đến chức vị cao, trở thành thừa tướng đương triều của Đại Võ, tuyệt đối không thể coi thường người này!"
"Hắn dùng binh như thần, đích thân chỉ huy bốn trận chiến lớn và đều thắng hết! Trong nước thì trấn áp ba đại phản vương, bên ngoài thì hại Đại Nguyệt và Đại Hạ, uy thế ngút trời! Hiện giờ tới đây thảo phạt, chúng ta nhất định phải chuẩn bị sẵn sằn toàn lực ứng phó"
Đa La vương gật đầu, nói với giọng già nua: “Cáp Mộc, ngươi nói đúng! Ta đã già rồi, trận chiến này giao cho ngươi phụ trách, ta sẽ toàn lực ủng hộ! Nếu vượt qua được kiếp nạn này, vị trí thái tử này chính là của ngươi!” Cáp Mộc vương tử vô cùng kích động: “Vâng, thưa phụ vương!” Tuy rằng trận chiến này vô cùng khó đánh, nhưng sự thành thì thu hoạch lại rất lớn!
Vì thế Cáp Mộc vương tử hào hứng chạy ra ngoài kiểm kê nhân mã, điều động vật tư, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
Mà lúc này, đám người Lâm Bắc Phàm vẫn đang chơi thuyền trên sống, mấy con thuyền lớn không nhanh không chậm, một đường thưởng thức cảnh đẹp núi non hai bên bờ, cuộc sống rất thoải mái thích chí, thong thả tự tại. Lúc này, bọn họ cách kinh thành vẫn chưa xa và cách nước Đa La chừng một nghìn dặm. Bấy giờ, có một tướng lĩnh nhảy lên thuyền, đưa một tờ giấy lên.
Lâm Bắc Phàm mở ra đọc, cười bảo: “Cáp Mộc vương tử phụ trách chuyện này? Thú vị! Năm đó tạm biệt đúng là hết sức nhớ mong, bây giờ bản quan sẽ tặng hắn ta một món quà lớn! Kế hoạch tiêu diệt Đa La có thể bắt đầu!"
Lâm Bắc Phàm viết lại mấy chữ trên tờ giấy: “Chặt đứt lương thực vật tư, để thành trì tự loạn"
“Truyền về, cứ làm theo kế này!"
“Rõ, thừa tướng"
Mệnh lệnh này nhanh chóng truyền về nước Đa La.
Nhóm người Đại Võ ẩn náu ở nước Đa La lập tức hành động, chặt đứt những vật tư quan trọng mà Đại Võ cung ứng như lương thực, muối dầu, áo bông, sau đó tung tin đồn.
“Binh mã Đại Võ chuẩn bị đánh tới đây, toàn bộ lương thực đều ngừng cung cấp hết, mọi người mau cướp đi, không cướp thì sẽ không còn mất!"
Dân chúng Đa La vừa nghe đã lập tức nôn nóng.
“Cái gì? Đại Võ sắp đánh tới đây, muốn chặt đứt cung ứng lương thực á?"
“Thế không được đâu, sao có thể chặt đứt lương thực được? Không có lương thực ăn thì ta phải uống gió Tây Bắc à?"
“Không được, ta nhất định phải đi cướp ít lương thực về!"
“Còn không cướp thì sẽ chết đói mất!"
Vì thế, toàn bộ dân chúng đều vội vã lao về phía các thương gia lớn.
Bọn họ đột phá hàng rào của các binh lính Đa La, điên cuồng lao vào trong các cửa hàng lớn do thương nhân Đại Võ mở để giành lương thực, muối dầu, vải bông... bất cứ thứ gì có thể cướp đều cướp hết.
Toàn bộ khu chợ loạn như cào cào, tất cả các con phố đều hỗn loạn.