Mục lục
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Khởi bẩm bệ hạ, phản vương Võ Thiên Dũng cùng với tội thần Võ Tây đã được áp giải vào kinh đang chờ ở ngoài cung!" Lâm Bắc Phàm báo cáo.

Nữ đế lớn tiếng nói: "Truyền bọn họ vào!"

Một đám người bị đại nội thị vệ áp giải lên, rất nhiều người khóc lóc sướt mướt, vừa nhìn thấy nữ đế liền quỳ.

“Bệ hạ tha mạng, vi thần biết sai rồi!”

“Bệ hạ, vi thần bị Võ Tây vương uy hiếp, vi thần cũng không muốn!"

“Bệ hạ, xin hãy cho thần một con đường sống đi!"

Nữ đế mất kiên nhẫn phất tay: "Toàn bộ kéo xuống chém đi! Về phần những phạm nhân khác, giao cho Tam Ti hội thẩm, nhất định phải xử phạt nghiêm khắc, tuyệt đối không được khoan nhượng!"

“Vâng, bệ hạ!”

Mấy quan viên đáp lại.

Sau khi xử lý xong mấy tên ăn hại này, nữ đế nhìn về phía người duy nhất lưu lại, hắn ta chính là Võ Tây vương, tuy rằng mất đi hết thảy quyền thế, bị phế võ công, trở thành tù nhân bị mọi người thẩm vấn, nhưng vẫn ngang ngược đứng thẳng, khinh thường văn võ bá quan.

"Hoàng thúc, ngươi có nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay không?"

Nữ đế ngồi ở ngai vàng trên cao, từ trên cao nhìn xuống nói: "Ngươi vì ngôi vị hoàng đế của trẫm mà cắt cứ một phương, dốc hết binh lực đi gây chiến, trẫm đều có thể nhịn ngươi! Nhưng ngươi vì dã tâm của mình lại quên đi nguồn gốc, dẫn sói vào nhà, để cho năm mươi vạn binh mã Đại Nguyệt nhập quan gây họa cho dân chúng Trung Nguyên ta, mưu đồ giang sơn Trung Nguyên ta!"

Nữ đế đập bàn, lớn tiếng chất vấn: "Hoàng thúc, ngươi đáng tội gì đây?"

Thanh âm đinh tai nhức óc, vang vọng trong triều đình!

"Hừ! Người thắng là vua, kẻ thua là giặc, vốn dĩ không có gì để nói!"

Võ Tây vương ngỗ nghịch nói: "Từ khi bản vương khởi binh cho tới nay, đã sớm nghĩ tới tất cả hậu quả rồi! Hoặc là vào được kinh thành, khoác hoàng bào lên người, hoặc là da ngựa bọc thây chết không còn một mảnh! Chỉ là hiện tại xem ra..."

Khóe miệng Võ Tây vương khó nén khỏi cay đắng: "Thời vận hơi kém!”

Nữ đế lớn tiếng quát: "Ngươi làm trái luân thường đạo lý, quên đi nguồn cội, ngay cả ông trời cũng không giúp ngươi!"

Võ Tây vương ngẩng đầu lên, nổi giận đùng đùng nói: "Bản vương cũng không thua trời càng không thua triều đình, mà là thua một tên tiểu nhân âm hiểm! Bản vương hận!"

"Tiểu nhân âm hiểm nào?" Nữ đế hỏi.

"Là hắn!"

Võ Tây vương chỉ tay Lâm Bắc Phàm đứng ở phía trước, đôi mắt đỏ bừng, tràn ngập ánh mắt cừu hận: "Nếu không phải hắn thì bản vương đã sớm chiếm được cứ điểm Phượng Hoàng, tiến vào Trung Nguyên rồi!"

"Lâm ái khanh?"

Nữ đế nở nụ cười: "Hoàng thúc, hắn chính là ái thần của trẫm, trung thành tận tâm, năng lực lại xuất chúng, hai năm nay không biết lập được bao nhiêu công lao hiển hách vì triều đình rồi, vì sao ngươi lại vu hãm cho hắn?"

"Trung thần? Đây là trò đùa lớn nhất mà bản vương từng nghe qua!"

Võ Tây vương cười lạnh: "Cháu gái của ta, ngươi có biết là ái thần của ngươi Lâm Bắc Phàm đã làm chuyện gì sau lưng ngươi không?"

"Nguyện nghe rõ!" Nữ đế nói.

"Được rồi! Bản vương nói cho ngươi biết, trung thần trong lòng ngươi đã làm cái gì sau lưng ngươi!"

Võ Tây Vương lớn tiếng bảo: "Phương pháp chế tạo thần khí phi thiên khí cầu lớn của bản vương chính là lấy được từ hắn, vì nó bản vương đã trả giá ba trăm vạn lượng"

"Ồ!" Cả triều đều xôn xao.

Võ Tây vương tiếp tục nói: "Phương pháp chế tạo lợi khí trên mặt nước là tàu đệm khí cũng là lấy được từ hắn, vì nó mà bản vương đã phải trả cái giá ba trăm năm mươi vạn lượng!"

"Ồ!" Cả triều lại ồ lên.

“Bản vương còn lấy được chí bảo thiên hạ là xương rồng từ trên người hắn, vì nó đã trả giá tám trăm vạn lượng!”

"Ồ!" Cả triều lần thứ ba xôn xao.

"Trước sau hắn đã tham ô được từ trên tay bản vương một nghìn bốn trăm năm mươi vạn lượng, trực tiếp khiến bản vương nghèo rớt! Có tầng quan hệ này, vốn tưởng rằng hắn đã hoàn toàn trung thành với bản vương, kết quả ai ngờ."

Võ Tây vương tức giận đến run cả người: "Trong trận đánh cứ điểm Phượng Hoàng, hắn đã lợi dụng phần tín nhiệm này của bản vương, lừa bản vương! Hắn tham ô tất cả tiền của bản vương ngược lại còn lừa bản vương, quả thực là lòng lang dạ sói, thiên lý khó dung!"

"Các ngươi nói bản vương quên đi nguồn cội, dẫn sói vào nhà, vậy hắn chính là tham quan bán nước cầu vinh! Các ngươi nói bản vương khinh thường triều cương, bất kính hoàng quyền, không nhớ hoàng ân, vậy hắn chính là gian thần tặc tử gây họa cho dân chúng!"

Võ Tây vương phát ra lời tố cáo mãnh liệt khiến người nghe chấn động!

Nữ đế nghe được những lời này lại rất muốn cười!

Hoàng thúc thật đúng là quá đáng thương!

Trả giá hết thảy, kết quả lại không vớt được cái gì, còn bị người ta âm thầm tính kế, có ngạc nhiên hay không?

Nếu như không phải đang ngồi ở triều đình thì nàng rất muốn chạy ra ngoài cười to ba tiếng!

Nữ đế nhịn cười trong lòng, quay đầu nhìn về phía Lâm Bắc Phàm: "Ái khanh, có việc này không?"

Lâm Bắc Phàm bình tĩnh chắp tay: "Bệ hạ, tuyệt đối không có việc này! Thần trung thành và tận tâm đối với bệ hạ, làm sao có thể làm ra chuyện bất trung bất nghĩa như vậy? Rõ ràng là Võ Tây vương đang vu oan hãm hại, vu hãm trung lương! Mong bệ hạ minh xét!"

Nữ đế gật gật đầu: "Ái khanh nói rất đúng! Lời của phản vương, không thể tin được"

"Hừ! Bản vương đã sớm biết ngươi sẽ chối bay chối biến, cho nên lén lưu lại một bản của bài viết này!"

Võ Tây vương sờ khôi giáp trên người, lấy ra hai tờ giấy nhăn nhúm, nói: "Đây chính là phương pháp chế tạo hai đại thần khí mà tên tiểu nhân âm hiểm Lâm Bắc Phàm giao cho bản vương, là thật hay giả, vừa nhìn liền biết!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK