Mục lục
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Thiên Khung nhìn khí cầu lớn đang lơ lửng đằng xa, trái tim của hắn ta cũng lơ lửng theo. Hắn ta quay đầu nói với Lâm Bắc Phàm: “Lâm đại nhân, bản cung có thể ngồi khí cầu lớn một lần không?”

Lâm Bắc Phàm ngớ người: “Hả? Ngươi muốn ngồi khí cầu lớn á?”

Những người khác cũng ngớ người: “Điện hạ?”

Sau khi ngớ người xong, bọn họ đồng loạt đứng ra khuyên bảo.

“Điện hạ, không được đâu!”

“Long thể điện hạ tôn quý, nhỡ xảy ra chuyện gì thì biết làm sao?”

“Điện hạ, mong điện hạ suy xét!”

Ánh mắt Hạ Thiên Khung lộ vẻ ngang bướng: “Các vị đại nhân không cần lo lắng! Cứ yên tâm, bản cung không tùy hứng đâu! Bản cung có võ nghệ, có thể bảo vệ bản thân, hơn nữa còn có Hắc Lão ở đây, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!”

“Điện hạ…”

“Đừng nói nữa, bản cung đã quyết tâm rồi!”

Hạ Thiên Khung lại nhìn Lâm Bắc Phàm, giọng nói của hắn ta tràn ngập hi vọng: “Được tận mắt chiêm ngưỡng khí cầu lớn mà không được ngồi thử thì trong lòng ta nuối tiếc lắm! Hi vọng Lâm đại nhân thành toàn cho!”

Lâm Bắc Phàm nói: “Chuyện này bản quan không làm chủ được, bắt buộc phải bẩm báo với bệ hạ! Được bệ hạ đồng ý thì mới cho ngươi thử!”

“Lâm đại nhân, xin nhờ ngươi vậy!”

Lâm Bắc Phàm bèn bẩm báo chuyện này cho nữ đế.

Nữ đế suy nghĩ một hồi rồi đồng ý, song lại yêu cầu Lâm Bắc Phàm phải đi cùng. Xét về vấn đề an toàn thì khí cầu lớn không được bay cao quá một trăm trượng.

Mặc dù có hơi hạn chế nhưng Hạ Thiên Khung vẫn thấy thỏa mãn.

Thế là hắn ta đi theo Lâm Bắc Phàm lên một khí cầu lớn sắp sửa cất cánh. Khí cầu lớn dần dần bay lên rồi nhanh chóng trôi giữa không trung, chớp mắt cái đã đạt độ cao một trăm trượng.

Đứng từ trên cao nhìn xuống, phía xa kia chính là kinh thành và Dân Tâm thành, lồng ngực như được mở rộng ra.

Hạ Thiên Khung kích động vô cùng: “Khí cầu lớn này đúng là thần khí phi thiên mà! Nếu bay được đủ cao, đủ nhanh thì một ngày nào đó còn có thể bay khắp núi rừng biển cả!”

Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Cái này phải xem có thuận gió không, nếu có gió đẩy nữa thì tốc độ sẽ nhanh hơn!”

Kích động xong, Hạ Thiên Khung lại nhìn Lâm Bắc Phàm: “Lâm đại nhân, Đại Hạ chúng ta đã tốn một món tiền lớn để mua được cách chế tạo khí cầu lớn từ chỗ ngươi! Thế nhưng đã nửa năm trôi qua mà vẫn chỉ chế tạo được khí cầu lớn bay năm mươi trượng thôi là đáp đất. Cách chế tạo mà ngươi cung cấp có vấn đề gì đúng không?”

Lâm Bắc Phàm vô cùng bình tĩnh đáp: “Điện hạ, ngươi trách nhầm người tốt rồi! Nếu như cách chế tạo mà bản quan cung cấp có sai sót gì thì đến khí cầu lớn các ngươi cũng không tạo ra được chứ đừng nói là có thể bay lên trời!”

“Bản quan đã nhấn mạnh từ lâu rằng điều quan trọng nhất khi chế tạo khí cầu lớn là túi khí, đây là một công đoạn vô cùng tỉ mỉ, bắt buộc phải nghiêm túc, không được lơ là dù chỉ một chút! Dưới sự giám sát của bản quan, dẫu Công bộ có sản xuất ra được khí cầu lớn loại lớn nhưng phải có đến một nửa là phế phẩm! Thế nên suy cho cùng là do thợ thủ công của các ngươi yếu kém, không oán trách người khác được đâu!”

Hạ Thiên Khung gật đầu: “Đúng là thợ thủ công của Đại Hạ ta yếu kém, chủ yếu là bởi thiếu một nhân tài như Lâm đại nhân đây! Lâm đại nhân, ngươi có suy nghĩ về việc đến Đại Hạ ta phát triển hay không?”

Lâm Bắc Phàm sững sờ: “Điện hạ, ý của ngươi là gì?”

“Bản cung nói thẳng vậy!”

Hạ Thiên Khung nhìn Lâm Bắc Phàm bằng ánh mắt rực cháy: “Tài hoa và năng lực của ngươi là thứ mà bản cung vô cùng yêu thích, ngươi chính là một nhân tài hiếm thấy khó tìm! Bản cung hi vọng ngươi có thể theo ta đến Đại Hạ và làm việc cho ta!”

Lâm Bắc Phàm cười ha ha: “Điện hạ, ngươi xem trọng ta thật đấy!”

“Đương nhiên phải xem trọng rồi, những công lao trong quá khứ đã chứng minh cho năng lực của ngươi, bản cung vô cùng cần ngươi!”

Hạ Thiên Khung nói.

Lâm Bắc Phàm bỗng cảm thấy rét run, câu nói này còn có hàm nghĩa khác.

“Người ta thường hay nói làm tổ mới đón được phượng hoàng! Điện hạ, nếu bản quan theo ngươi tới Đại Hạ, phò tá ngươi thì ngươi có thể mang tới lợi ích và đãi ngộ gì cho ta?”

Lâm Bắc Phàm cười, hỏi.

“Ta sẽ cho ngươi thăng quan tiến chức, vinh hoa phú quý, ngươi muốn cái gì thì sẽ có cái đấy!”

Hạ Thiên Khung thề thốt.

“Thăng quan tiến chức?”

Lâm Bắc Phàm vừa vười vừa chỉ vào đám người Đại Hạ phía dưới khí cầu lớn, hắn nói: “Nếu như đi theo điện hạ thì chức quan của bản quan có cao hơn bọn họ không?”

“Chuyện này…”

Hạ Thiên Khung ngớ người, hắn ta không ngờ Lâm Bắc Phàm lại hỏi một câu hỏi hóc búa như vậy!

Lâm Bắc Phàm tiếp tục nói: “Những người phía dưới kia đều là cánh tay đắc lực của điện hạ, là những người trung thành tận tụy đi theo ngươi đã mười mấy năm, sao ngươi có thể bạc đãi bọn họ?”

“Bản quan là người đến sau, công lao không to bằng bọn họ, chức quan cũng không thể cao hơn bọn họ! Bằng không sẽ làm dao động thế lực Đông Cung của ngươi, ảnh hưởng đến quyền thống trị của ngươi, mà điều này thì ngươi không thể chấp nhận được!”

“Bản quan tin rằng điện hạ chắc chắn sẽ không làm ra một chuyện mất lý trí như thế!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK