Đã đến lượt bọn họ ra đề thi rồi, mà người ta vẫn có thể sáng tác nên một tác phẩm lưu truyền đời sau ư?
'Tam hoàng tử bình tĩnh mà nói: "Mọi người đừng hốt hoảng! Mặc dù bài thơ này của hắn ta xứng đáng lưu truyền đời sau, nhưng vẫn có sự thua kém không ít so với thơ của chúng ta mà! Cho nên ván này, chúng ta thắng chắc rồi!"
"Điện hạ nói có lý lắm!"
Mọi người gật đầu, bình ổn lại tâm trạng.
Đúng lúc đó, một vị tài tử khác ở phía Đại Võ lại sốt sắng, lớn tiếng mà nói: "Bệ hạ và các vị đại nhân, học trò. cũng có một bài thơi"
"Ngươi cũng có thơ sao? Mau đọc xem nào!"
Nữ đế mỉm cười cổ vũ.
"Vâng, bệ hạ"
Tài tử gật đầu với vẻ kích động, sau đó gật gù với vẻ đắc ý mà lớn tiếng đọc một cách diễn cảm: "Bồ đào rượu ngát chén lưu ly, toan nhấp tỳ bà đã giục đi! Say
khướt sa trường chàng chớ mỉa, xưa nay chỉnh chiến mấy ai về?"
Mọi người lại vỗ tay tán thưởng một lần nữa. "Lại thêm một bài thơ hay!"
"So sánh nho thơm rượu ngon với chiến trường tạm bợ, thật tuyệt diệu, ý cảnh sâu xa!"
"Bài thơ này, chắc chắn xứng để lưu truyền đời sau!"
Tài tử của Đại Viêm, lại há hốc miệng một lần nữa. Lại có thêm một tác phẩm lưu truyền đời sau rồi ư?
Hơn nữa bài thơ này xem ra còn rất hay nữa chứt Không thua kém bài thơ mà bọn họ có là bao!
Tam hoàng tử cố tỏ vẻ bình tĩnh mà nói: "Mọi người đừng hoảng hốt, mặc dù bài thơ này không tồi đấy, nhưng chúng ta có ưu thế làm khách, cho nên nhất định ván này chúng ta sẽ thắng!"
Mọi người đều bối rối: "Điện hạ, làm khách thì có ưu thế gì cơ chứ?”
"Vừa rồi, nữ đế giao cho chúng ta quyền ra đề thi, rõ ràng là muốn để chúng ta thắng một ván cuối cùng! Các vị đại thần có mặt ở đây đều là những tên cáo già, hiểu rõ thánh ý, chắc chắn có thể nhận ra điều này! Cho nên lúc bỏ phiếu, chắc chắn bọn họ sẽ thiên vị cho chúng ta thôi!"
"Ra là thế"
Mọi người sực bừng tỉnh.
"Không sai, đúng là như thết”
'Tam hoàng tử cũng tự thuyết phục bản thân mình, cười nói: "Trừ phi bọn họ tiếp tục sáng tác nên một tác phẩm xứng đáng lưu truyền đời sau nữa, nếu không thì cán cân chiến thắng, vẫn sẽ nghiêng về phía chúng ta mà thôi!"
"Tác phẩm lưu truyền đời sau đâu dễ sáng tác ra như vậy cơ chứ, điện hạ nói đùa rồi!"
"Ván cuối cùng này, chắc chắn chúng ta sẽ thắng!"
Nhưng lúc này, vị tài tử thứ ba của Đại Võ lại đứng
ra, nói với vẻ sốt ruột: "Học trò cũng có đôi câu thơ, mời bệ hạ và các vị đại nhân thưởng thức!"
"Cái gì? Ngươi cũng có thơ sao?”
Nữ đế vô cùng ngạc nhiên: "Vậy thì mau đọc đi!"
"Vâng, bệ hạ"
Tài tử kia gật gù với vẻ đắc ý, lớn tiếng mà ngâm thơ: "Vị Thành sáng sớm mưa ướt nhẹ, quanh nơi khách trọ liễu xanh xanh! Cùng người uống thêm một chén rượu, đến Dương Quan chẳng còn bạn xưa!"
Mọi người lại đập bàn mà tán thưởng một lần nữa.
"Thơ hay!"
"Bài thơ này đã nói lên được sự bất lực và u sầu khi biệt ly!"
"Lại thêm một tác phẩm lưu truyền muôn đời nữa rồi"
Các tài tử của Đại Viêm, phải há hốc miệng lần thứ ba. Tại sao lại có thêm tác phẩm lưu truyền muôn đời nữa thế này? Đây đã là lần thứ ba rồi đấy!
'Tác phẩm lưu truyền muôn đời từ bao giờ lại trở nên mất giá, tầm thường thế này? Ba tác phẩm lưu danh đời sau liên tiếp, bọn họ còn có hy vọng thắng được hay sao?
"Điện hạ, chuyện này..."
Trên mặt tam hoàng tử điện hạ đổ vài giọt mồ hôi, nhưng hẳn ta vẫn rất bình tĩnh: "Mọi người đừng hoảng loạn! Mặc dù bài thơ này không tồi, nhưng cũng chẳng là mấy so với bài cũ, cho nên chúng ta vẫn có phần thắng rất lớn!"
"Điện hạ, chúng ta còn bao nhiêu phần thắng vậy?" Có người hỏi.
"Khoảng ba, bốn phần mười!"
"Ba, bốn phần mười sao?"
Tam hoàng tử quát lớn: "Ba, bốn phần mười thì đã làm sao hả? Cho dù chỉ còn duy nhất một phần thắng, thì chúng ta cũng không được từ bỏ hy vọng! Các ngươi phải hiểu rằng, chúng ta đã thua tổng cộng tám ván rồi, trên đời này có ai xui xẻo như ta không hả? Đến ông trời cũng chẳng thể giương mắt đứng nhìn nổi nữa rồi! Khổ tận cam lai, xui xẻo qua đi vận may sẽ tới, bây giờ chính là lúc để chúng ta thay đổi vận mệnh!"
"Điện hạ nói có lý lắm!"
Mọi người gật đầu.
"Không sai, đúng là như vậy!"
'Tam hoàng tử lại cố gắng ra vẻ bình tĩnh một lần nữa, mỉm cười nói: "Trừ khi bọn họ lại tiếp tục sáng tác được một tác phẩm lưu truyền muôn đời, nhưng sao có thể xảy ra chuyện đó được cơ chứ? Mọi người nói xem, có phải không nào, ha ha!"
"Điện hạ nói phải lắm, chúng ta vẫn thắng được!"
"Chúng ta vẫn chưa thua, tuyệt đối không được từ bỏ hy vọng!"
Đúng lúc đó, vị tài tử thứ tư của Đại Võ không nhịn được lại ló đầu ra: "Bệ hạ và các vị đại nhân..."
Trong lòng tam hoàng tử có dự cảm chẳng lành, hỏi: "Không phải ngươi cũng có một tác phẩm lưu truyền muôn đời đấy chứ?”
Hản ta nói với vẻ đắc ý: "Tất nhiên rồi! Nếu không phải tác phẩm lưu truyền đời sau mà vẫn đem ra, thì chẳng phải sẽ bị mất mặt hay sao?"
'Tam hoàng tử: "Trời ạ!"
"Bệ hạ và các vị đại nhân, học trò có đôi câu thơ, mời các vị thưởng thức!"
Nữ đế liếc mắt nhìn tam hoàng tử và các tài tử của Đại Viêm, nói với vẻ hơi thương hại: "Hay là thôi đi vậy!"
"Không thể thôi được!"
Người kia sốt ruột, liền lớn tiếng mà đọc thơ: "Rượu ngon vị ngọt ngát hương hoa, hổ phách lung linh chén ngọc ngà! Chủ rót cho đầy say túy lúy, tiêu tan niềm khách nhớ quê nhà!"
Các tài tử của Đại Viêm: "VỊI"