Khí cầu lớn chỉ bay được không quá hai mươi trượng chẳng khác gì một cái đèn lồng khổng lồ, chỉ cần một mũi tên thôi đã có thể bắn rụng nó.
Không bay được bảy, tám mươi trượng thì không thể tạo thành uy hiếp được.
Cứ nghĩ đến việc đấm người kia không biết tự lượng sức mình, bất chấp cái giá chế tạo ra loại khí cầu lớn tồn tại nhiều vấn đề, cuối cùng tổn thất số lượng lớn người và của mà chẳng thu được gì là nữ đế lại muốn cười!
“Chiêu này của Lâm Bắc Phàm đúng là quá độc, quá cao minh!”
“Chẳng cần tốn chút sức lực nào, cũng chẳng cần tốn binh tốn ngựa mà vẫn có thể khiến thực lực của các thân vương yếu đi và khiến thực lực của trâm tăng lên!”
“Cán cân thắng lợi đang dần nghiêng về phía trầm rồi!”
“Các vị hoàng thúc, chắc chắn mấy người chẳng thể ngờ được đâu nhí?” Nữ đế vô cùng đắc ý.
Hiện giờ nàng đang sở hữu danh nghĩa chính thống, còn có rất nhiều của cải, nàng có thể âm thầm phát triển lực lượng của riêng mình.
Thời gian càng kéo dài thì càng có lợi cho nàng.
Trong lòng nàng lại càng bội phục Lâm Bẳc Phàm hơn.
Cái tên này lúc nào cũng lông bông, thường gây ra những chuyện khiến nàng phải đau đầu, song những lúc quan trọng hắn lại là kẻ chủ lực nhất.
Nghĩ mãi nghĩ mãi, nữ đế lại thấy hơi nhớ cái tên này rồi.
“Đúng rồi, giờ Lâm ái khanh thế nào rồi? Hai hôm nay thấy hẳn yên tĩnh quá, có vẻ không giống hắn cho lắm! À, trầm đã thưởng cho hắn một mảnh ruộng màu mỡ rồi mà nhỉ, hắn đã nhận chưa?”
Lão thái giám cúi đầm bấm báo: “Khởi
bấm bệ hạ, hai hôm nay Lâm đại nhân đều ở Quốc Tử Giám, phân xưởng của Công bộ và doanh trại cấm Quân, công vụ khá bận rộn! Còn về mảnh ruộng màu mỡ kia thì Lâm đại nhân vân chưa nhận đâu ạ!”
“Vần chưa nhận à, thế thì không được rồi!” Nữ đế dặn dò: “Ngươi đi giục hắn đi, bảo hắn nhanh nhận mánh ruộng đó cho trẫm! Có ruộng rồi hắn mới biết an phận!”
“Vâng thưa bệ hạ!” Lão thái giám cúi đầu.
Không lâu sau, lão thái giám đó đích thân tới tìm Lâm Bắc Phàm.
“Vương công công, người ta thường nói không có việc gì thì không tới tòa tam bảo, ngọn gió nào đưa Vương công công tới đây thế?” Lâm Bắc Phàm vừa cười vừa ra tiếp Vương công công.
“Lâm đại nhân, đương nhiên là bệ hạ phái ta tới rồi!” Lão thái giám mỉm cười.
“Bệ hạ có dặn dò gì sao?” Lâm Bắc Phàm thắc mắc, hắn thấy dạo này cũng đâu có chuyện gì.
“Lâm đại nhân, ngươi quên rồi sao? Bệ hạ đã thưởng cho đại nhân một mảnh ruộng
màu mỡ, thế nhưng đến giờ mà đại nhân vẫn chưa nhận! Bệ hạ không nhìn nổi nữa nên mới phái chúng ta tới giục đại nhân!” Lão thái giám lại cười.
Lâm Bắc Phàm vỗ đầu: “ừ nhỉ, dạo này công vụ bận bịu quá nên ta quên mất, thật ngại quá!”
Thật ra đó giờ hắn đâu có để chuyện này trong lòng.
Dù sao thì hắn cũng là một kẻ có thế chạy trốn bất cứ lúc nào, đất đai cũng chẳng mang theo được nên hắn lấy để làm gì?
Vậy nên Lâm Bắc Phàm đã bất giác quên mất.
“Lâm đại nhân, giờ đại nhân đang được bệ hạ ưu ái, san sẻ phân ưu với người, công vụ đúng là bận bịu thật, chúng ta có thế hiểu được! Nhưng đại nhân không thể không nhận ruộng được! Đại nhân đi một chuyến với chúng ta được không? Bằng không bệ hạ trách tội, chúng ta cũng hết cách!” Lão thái giám cười khố.
“Mánh ruộng đó ở đâu? Có xa không?” Lâm Bắc Phàm hỏi.
“Không xa, ra ngoài thành là tới! Đây mảnh ruộng mà bệ hạ đặc biệt chọn cho đại nhân đó!” Lão thái giám nói bằng giọng điệu đầy ngưỡng mộ.
“Được! Nếu đã vậy thì chúng ta đi xem thôi!” Lâm Bắc Phàm gật đầu.
“Được, mời đại nhân đi theo chúng ta!”
Lâm Bắc Phàm kéo lấy mấy người Lý Sư Sư đi cùng, tiện thì nhớ đường luôn.
Khoảng một canh giờ sau, mọi người đã ra khỏi thành.
Lão thái giám chỉ vào một mảnh đất ruộng vuông vức và phì nhiêu: “Lâm đại nhân, đây chính là ruộng mà bệ hạ đã thường cho đại nhân, tổng cộng một trăm mẫu! Mà ruộng này cũng không cách kinh thành quá xa, tiện cho đại nhân quản lí, đại nhân thấy thế nào?”
Nhìn một cái cũng biết đây là mảnh ruộng màu m& rồi, bởi lẽ lúa được trồng ở đây sinh trướng tốt đến mức khiến người ta phấn khởi.
Lâm Bắc Phàm đến thế giới này đã được hơn ba năm, từ đó đêh giờ hắn cũng chưa từng thấy mảnh ruộng nào tốt đến vậy.
Hắn vừa gật đầu vừa cười, nói: “Rất tốt, ta rất thích, mong công công cảm ơn bệ hạ
giúp ta!”
“Lâm đại nhân thích là được rồi!” Lão thái giám cũng bật cười, hắn ta lôi một cái hộp ra, bên trong đựng vài tờ giấy, đoạn dặn: “Đây là khế ước của mảnh ruộng này, mời Lâm đại nhân nhận!”
“Cảm ơn công công!” Lâm Bắc Phàm nhận bằng hai tay.
“Không có gì, chúng ta về bẩm báo với bệ hạ đây!”
“Công công đi thong thả!”
Lúc này, Lâm Bắc Phàm nhìn khế ước trong tay rồi lại nhìn mảnh ruộng trước mắt, trong lòng vẫn thấy hơi hoang mang.
Hắn đã trở thành một địa chủ gian ác, thích bóc lột nông dân ở xã hội cũ một cách đơn giản như vậy ư?
Lâm Bắc Phàm thầm thớ dài một hơi.
Hắn lăn lội bao năm nay cuối cùng lại trở thành người mà mình ghét nhất!
Song cảm giác này…
Ta lại rất thích!