Bọn họ gõ cửa, sau khi được người ta đồng ý mới vào trong Lâm phủ.
Khi ấy, tất cả mọi người đều nhìn thấy cảnh tượng này.
"Đó là Tử Nguyệt cô nương! Tử Nguyệt cô nương tới thăm trạng nguyên lang kìal"
"Xong rồi, không phải Tử Nguyệt cô nương cũng có ý với trạng nguyên lang đấy chứ?"
"Có thể lắm! Nghe nói mấy hôm trước ở hội thơ, Tử Nguyệt cô nương không kiêm chế được đã kéo trạng nguyên lang vào khuê phòng, ở trong đó hơn nửa canh giờ, hai người trò chuyện với nhau rất vui vẻ, bồi dưỡng tình cảm!"
"Trái tim ta đau quá đi mất! Lại thêm một vị hoa khôi nữa bị trạng nguyên lang hái mất rồi!"
"Có thể để lại cho bọn ta một ít canh để húp được không hả?"
Có rất nhiều nam tử đau lòng khôn nguôi. Cùng lúc ấy, Tử Nguyệt đã vào trong Lâm phủ.
Trên đường đi vào, nàng cảm thấy rất kỳ lạ bởi vì trong ngôi nhà lớn này hầu như chẳng có một ai, vô cùng yên tĩnh.
Trong lòng nàng hơi nghi hoặc, không phải Lâm Bắc Phàm là một tên đại tham quan sao, hắn tham nhiều tiền như thế, tại sao không thuê thêm nhiều người hầu vào cơ chứ?
Nếu không thì hắn tham nhiều tiền như thế về để làm gì?
Đúng lúc ấy, nàng nhìn thấy hai vị hòa thượng một già một trẻ đang quét lá rụng.
Tiểu hòa thượng trông còn khá nhỏ tuổi, trên người có một ít tu vi. Nhưng lão hòa thượng còn lại trông có vẻ rất bình thường, hơi hòa lẫn với cảnh vật xung quanh.
Nếu không phải lão hòa thượng ấy đang quét sân thì có lẽ nàng sẽ không nhìn thấy người này rồi.
Trong lòng nàng hơi run lên, không hổ là cường giả Tông Sưt
Lúc ấy, lão hòa thượng cảm giác được có người đang nhìn mình lập tức đứng thẳng dậy, hơi khom lưng, chắp tay trước ngực, niệm một tiếng Phật hiệu: "A di đà phật! Chào thí chủ!"
Giọng nói của lão hòa thượng giống như âm thanh của đạo lý khiến nàng giác ngộ, đánh tan mọi suy nghĩ trong lòng nàng!
"Xin chào đại sư!" Tử Nguyệt lập tức đáp lễ.
Nàng không dám thất lễ với cường giả Tông Sư dù chỉ một chút.
Chào hỏi xong xuôi, lão hòa thượng tiếp tục quét sân, còn Tử Nguyệt công chúa lại đi tiếp.
Cuối cùng thì nàng cũng đi tới đại sảnh, gặp được ba nữ tử xinh đẹp tuyệt trần là Lý Sư Sư, tiểu quận chúa và Mạc Như Sương.
Tiểu quận chúa chun mũi lại, nói với giọng hơi khó chịu: "Nữ nhân nhà ngươi đến đây làm gì?"
"Tử Nguyệt bái kiến Vân Oanh quận chúa, Lâm phu nhân, Như Sương cô nương!" Tử Nguyệt hơi cúi người xuống, mỉm cười nói: "Tiểu nữ tử đến tìm gặp Lâm công tử, có chuyện quan trọng muốn nói!"
Tiểu quận chúa lại càng bất mãn hơn: "Giữa ngươi và tên đểu cáng kia có thể có chuyện quan trọng gì được cơ chứ, chẳng phải chỉ có chuyện yêu đương thôi hay sao?"
"Tiểu quận chúa!" Lý Sư Sư lên tiếng trách cứ.
Tiểu quận chúa phất tay: "Thôi được rồi, ta mặc kệ đấy!"
Lý Sư Sư mỉm cười đi tới tiếp đón: "Tử Nguyệt cô nương, hoan nghênh ngươi ghé thăm Lâm phủ! Hiện giờ tướng công nhà ta đang xử lý vài công việc trong thư phòng, để thiếp thân đưa ngươi đi nhé!"
"Làm phiền ngươi rồi!" Tử Nguyệt công chúa cúi đầu cảm ơn.
Mọi người vừa trò chuyện vừa đi tới thư phòng.
Lâm Bắc Phàm cũng hơi bất ngờ khi thấy Tử Nguyệt công chúa: "Ngươi còn dám đến đây cơ đấy?"
"Tại sao lại không dám? Tiểu nữ tử rất ngưỡng mộ Lâm công tử! Đặc biệt là tài hoa của ngươi khiến tiểu nữ tử ta đây không khỏi kính phục! Nếu Lâm công tử không tới tìm ta thì ta đành phải tới nhà thăm ngươi vậy!" Tử Nguyệt nghiến răng nghiến lợi mà cười nói.
Gặp lại Lâm Bắc Phàm, nàng lại nhớ tới buổi tối ngày hôm đó bị hắn cuỗm mất hơn một trăm vạn lượng, tức đến ngứa răng!
Lớn đến như vậy rồi, nàng đã từng phải chịu thiệt thòi như thế bao giờ chưa?
Nam nhân này thật chẳng biết thế nào là thương hương tiếc ngọc hết!
Lý Sư Sư cảm thấy bầu không khí hơi kỳ lạ, nàng vội kiếm cớ đi chỗ khác: "Thiếp thân đi chuẩn bị trà cho mọi người, mọi người cứ từ từ nói chuyện!"
"Sư Sư, Tử Nguyệt cô nương là khách quý, lấy trà Kim Long ra mời nhé!"
Trà Kim Long là một loại trà cực phẩm, chỉ một lạng cũng đáng giá nghìn vàng, nhưng pha loại trà này rất mất thời gian.
Lý Sư Sư ngầm hiểu ý của Lâm Bắc Phàm, hắn đang nói với nàng rằng chuyện mà bọn họ cần trao đổi khá riêng tư, sẽ nói mất một lúc lâu, bảo nàng không cần phải quay lại nữa.
"Phu quân, thiếp thân biết rồi!" Lý Sư Sư ra khỏi thư phòng rồi đóng cửa lại. Thị nữ của Tử Nguyệt công chúa cũng theo nàng ra ngoài, đứng bên ngoài canh cửa.
"Được rồi, bây giờ không còn ai khác, có chuyện gì thì nói thẳng đi!" Lâm Bắc Phàm hỏi thẳng.
Vẻ mặt của Tử Nguyệt công chúa nghiêm túc hẳn lên, nàng nói với vẻ cảm động gần như sắp khóc đến nơi: "Lần trước được Lâm công tử chỉ dẫn, bản cung đã thu được rất nhiều lợi ích! Sau khi quay về suy nghĩ kỹ càng, ta càng nhận ra rằng công tử tài hoa hơn người, suy nghĩ thấu đáo, là người có bản lĩnh trị vì đất nước hiếm cóI"
"Vì vậy, lần này bản cung đến đây là để bái công tử làm quân sư, nhờ ngươi bày mưu tính kế, huấn luyện binh lính chinh chiến cho ta! Tới ngày nghiệp lớn thành công rồi nhất định ta sẽ phong ngươi làm tể tướng, dưới một người trên vạn người!"
"Kính mong Lâm công tử đừng từ chối!"