Mặt của Lâm Bắc Phàm hơi xanh mét: "Sao nhiều thế, phê được hết không đây?"
Lão thái giám cười nói: "Thừa tướng đại nhân, ngươi có điều không biết, đây chỉ là một phần nhỏ trong đó mà thôi! Chờ ngươi phê duyệt xong sẽ đưa tới một phần khác, trách nhiệm nhiều, vất vả rồi!"
"Được rồi, bắt đầu làm đi!" Lâm Bắc Phàm thở dài, cảm giác ngày tháng đau khổ của mình sắp tới.
Xắn tay áo lên và cố gắng làm thôi, nếu không thì có thể làm gì?
May mà hắn là đại Tông Sư, thiên tư thông minh, liếc mắt một cái là có thể đọc xong mười hàng rất nhanh, đầu óc linh hoạt hơn cả một siêu máy tính, dùng tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được tấu chương đã giảm đi nhanh chóng.
Nhưng hắn lại càng nhìn càng tức giận.
“Hay cho tên Lễ bộ thị lang nhà ngươi lại dám vạch tội ta trong một quyển tấu chương! Ghi một nét ở trên quyển sổ nhỏ, xem ta trừng trị ngươi như thế nào!"
“Hay cho Lưu tướng quân ngươi, báo cáo chiến sự cũng không quên phỉ báng ta, xem ra lần tịch thu tài sản trước vẫn chưa đủ tàn nhẫn!"
“Cao Thiên Diệu, Vương Như Thủy, các ngươi được lắm, ta đã nhớ kỹ rồi!"
“Các ngươi xong đời rồi, các ngươi chắc chắn là xong đời rồi!"
“Thừa tướng rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng!"
Bên kia, trong Ngự Thư phòng.
Nữ để nhìn lão thái giám trở về, cười híp mắt hỏi: "Sau khi Lâm ái khanh nhìn thấy những tấu chương này có cảm giác gì?"
Lão thái giám nhịn cười báo cáo: "Khởi bẩm bệ hạ, mặt của thừa tướng đại nhân hơi xanh xao"
"Ha ha...... Nữ đế cười rộ lên.
Nàng biết chiêu này có tác dụng với hắn!
Lâm Bắc Phàm là người không sợ trời không sợ đất, thủ đoạn bình thường đối với hắn cũng vô dụng. Nhưng con người hắn rất có trách nhiệm, chỉ cần là chuyện trong bổn phận của hắn thì hắn đều sẽ không từ chối.
Vì vậy, nàng đã sử dụng cách này.
Không chỉ có thể quản hắn, giảm bớt gánh nặng cho mình, mà còn tiện thể ghét bỏ bách quan.
Một mũi tên trúng ba con nhạn, nữ đế tự khen ngợi chủ ý của mình.
Đúng lúc này, hai tiểu thái giám ôm một xấp tấu chương thật dày qua đây.
"Bệ hạ, đây là tấu chương mà thừa tướng đại nhân phê duyệt xong, mời ngài nhìn qua!"
Nữ đế kinh hãi: "Nhanh như vậy mà đã xong rồi?"
"Đúng vậy, bệ hạ Nữ để tiện tay mở một quyển tấu chương ra, xem xét một cách nghiêm túc.
Phát hiện nội dung do Lâm Bắc Phàm phê duyệt, ngắn gọn súc tích, trật tự rõ ràng, vô cùng hợp tình hợp lý.
Nếu đổi lại là nàng, nhiều nhất cũng chỉ như vậy. Nhưng mà, tốc độ của nàng không nhanh bằng Lâm Bắc Phàm.
Nữ đế dùng bút đỏ viết một chữ 'chuẩn' trên đó, tỏ vẻ tán thành ý kiến của Lâm Bắc Phàm, cứ như vậy làm.
Tiếp theo, nàng lại liên tiếp lật xem mấy quyển tấu chương, phát hiện Lâm Bắc Phàm đều giữ tiêu chuẩn cao, mỗi một phần tấu chương đều phê duyệt vô cùng thỏa đáng, thậm chí còn có rất nhiều điểm làm cho người ta sáng mắt, khiến nàng vỗ bàn kêu hay.
Nữ đế vô cùng cao hứng: "Kéo Lâm ái khanh tới làm việc cho trẫm thật sự là một quyết định anh minh! Về sau trẫm không cần vất vả như vậy nữa! Ha ha...
Đúng lúc này, hai vị thái giám lại bưng một xấp tấu chương tới.
“Bệ hạ, đây là tấu chương mà thừa tướng đại nhân phê chuẩn xong, xin ngài xem qua!"
"Lại phê xong rồi?" Nữ đế lại kinh ngạc.
Tấu chương trước mặt còn chưa đọc xong mà hắn đã viết xong xấp tiếp theo rồi, đây còn là người sao?
Không biết vì sao, nữ đế cảm thấy chỉ số thông minh của mình bị nghiền áp!
Mình từ nhỏ đã được bồi dưỡng như một hoàng đế cho nên mới có được năng lực xử lý các loại chính vụ, kết quả Lâm Bắc Phàm vừa tới đã đè bẹp nàng rồi!
Nữ đế có chút không phục nói: "Trẫm không tin, trẫm làm hoàng đế nhiều năm còn kém một thần tử như ngươi?"
Nàng cũng tăng nhanh tốc độ, nhanh chóng phê duyệt tấu chương.
Không lâu sau, hai tiểu thái giám lại tới. "Bệ hạ, đây là tấu chương mà thừa tướng đại nhân đã phê duyệt xong, mời người xem qua!"
Nữ để: ".."
"Đặt ở đó trước đi, trẫm sẽ tự xem!" Nữ đế vùi đầu nói.
"Vâng, bệ hạ!" Lại qua một lúc, hai tiểu thái giám lại tới.
"Bệ hạ, đây là tấu chương thừa tướng đại nhân đa phê duyệt xong, xin người xem qua!"
Nữ đế: ".."
“Đặt xuống, các ngươi có thể đi!"
"Vâng, bệ hạ!"
Lại qua một hồi, hai tiểu thái giám lại tới.
"Bệ hạ, đây là tấu chương mới, xin người xem qua!"
Nữ đế nhìn tấu chương dần dần cao lên, tức giận: "Các ngươi trở về bảo hắn chậm một chút, trẫm không vội!"
"Vâng, bệ hạ!"
Các thái giám nhanh chóng truyền đạt ý chỉ của nữ đế cho Lâm Bắc Phàm. Lâm Bắc Phàm vừa nhanh chóng phê duyệt tấu chương vừa bình tĩnh nói: "Bảo ta không nóng vội? Nói thật nhẹ nhàng! Ta thân kiêm mấy chức vụ còn có rất nhiều việc phải làm!"
Chỉ một câu nói này lại một phần tấu chương mới ra lò.
Tiểu thái giám khó xử nói: "Nhưng thừa tướng đại nhân......
"Các ngươi ngốc sao, đưa qua trễ một chút không phải là được sao?"
"Thừa tướng đại nhân nói rất đúng"
Vì thế sau một hồi, bốn tiểu thái giám cố hết sức bưng tấu chương đi tới.
Nữ đế thấy vậy có chút choáng váng, tức giận nói: "Không phải trẫm đã bảo hắn chậm một chút thôi sao?"
"Bệ hạ, tấu chương của hắn đã phê xong rồi!"
Nữ đế nhìn tấu chương cao cao trên bàn, có chút mệt mỏi thở ra một hơi: “Phù."
Lúc này rốt cục nàng cũng biết vì sao Lâm Bắc Phàm luôn có thể nhàn rỗi trong lúc bận rộn, luôn có thể lười biếng, luôn có thể lén lười, dựa vào đầu óc này, dựa vào hiệu suất làm việc này, có thể không nhanh sao?
"Quên đi, không so sánh nữa! Cho dù ngươi có lợi hại hơn nữa thì cũng là ái thần của trẫm!"