Lâm Bắc Phàm: "...
Hắn nói với vẻ bất đắc dĩ: “Không nói đùa nữa! Tiểu quận chúa, ngươi tìm ta rốt cuộc có chuyện gì?"
“Ta... ta tới tìm ngươi, ta tới tìm ngươi..."
Tiểu quận chúa úp úp mở mở, nhìn xung quanh rồi nói với hắn: “Lâm Bắc Phàm, vừa rồi chúng ta có tính là ngủ với nhau rồi không?”
Lâm Bắc Phàm hơi hoang mang: “Cái này... chắc là không đâu?”
Tiểu quận chúa vỗ bàn: “Cứ coi như có rồi đi!"
Lâm Bắc Phàm: "...'Cái gì mà cứ coi như có rồi? Thế này mà cũng tính sao?
Ánh mắt của tiểu quận chúa lóe lên, nói với vẻ hơi ngại ngùng: “Lâm Bắc Phàm, bây giờ chúng ta cũng tính là chung chăn chung gối rồi! Nói cách khác, ta cũng được coi là người của ngươi..."
“Đợi đã, cái này không thể tính!"
Lâm Bắc Phàm vội vàng xua tay: “Chúng ta cũng chưa làm chuyện gì cải Ngươi là con gái, sao có thể tùy tiện như vậy được?”
Tiểu quận chúa hiểu ý người bảo: “Không sao, ta không để ý đâu!" Lâm Bắc Phàm kích động: “Nhưng ta thì có!" Tiểu quận chúa vung bàn tay nhỏ: “Ngươi không cần để ý!"
Lâm Bắc Phàm càng kích động hơn: “Chuyện này làm sao có thể không để ý được, người chịu thiệt cũng không phải ngươi?"
Tiểu quận chúa vỗ bàn đứng dậy: “Người chịu thiệt là ngươi, được chưa? Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ chịu trách nhiệm với ngươi!"
Lâm Bắc Phàm nổi giận: “Ngươi nghĩ đẹp nhỉ! Chẳng xảy ra chuyện quái gì hết mà cũng muốn chịu trách nhiệm với ta?"
Tiểu quận chúa cũng nổi giận: “Được! Vậy ta sẽ làm ra chút chuyện!"
Lâm Bắc Phàm hoang mang: “Tiểu quận chúa, mong ngươi bình tĩnh lại! Cho dù ngươi có được cơ thể ta thì cũng không có được tim của ta đâu!"
Tiểu quận chúa cười lạnh: “Nói đùa! Có được cơ thể ngươi còn sợ không có được tim ngươi hay sao?”
Nói xong đột nhiên nàng dũng cảm nhào tới. Lâm Bắc Phàm càng hoảng hốt hơn: “Tiểu quận chúa, đừng mà!"
Cuối cùng vẫn để tiểu quận chúa đắc thủ, bàn tay nhỏ võ lên gương mặt đầy dấu hôn của Lâm Bắc Phàm, nói với vẻ vừa đắc ý vừa xấu hổ: “Bắt đầu từ hôm nay, ngươi thuộc về bản cung! Nếu ngươi còn dám bội tình bạc nghĩa thì ta cho. ngươi biết mặt!"
Lâm Bắc Phàm: '...
Cuối cùng, tiểu quận chúa vui vẻ chạy đi, hình như định chạy vào hoàng cung báo cáo chiến tích.
Lâm Bắc Phàm sờ gương mặt có hơi ẩm ướt của mình, vẻ mặt sống chẳng còn gì hối tiếc.
Bây giờ con gái đều như vậy hết sao?
Tử Nguyệt công chúa như thết
Tiểu quận chúa cũng như thết
Không biết rụt tè một chút nào cả!
Mình muốn bảo vệ sự trong sạch của mình sao lại khó như thế chứ?
Lâm Bắc Phàm đi ra với vẻ mặt bất đắc dĩ, ngồi bên cạnh lò lửa than ngắn thở dài.
Mấy tên cẩu độc thân ngồi bên cạnh lò lửa nhìn thấy Lâm Bắc Phàm đi ra đều sững sờ.
Quách Thiếu Soái tò mò hỏi: “Công tử, không phải ngươi nói muốn ngủ đến trưa mới dậy sao? Sao lại dậy sớm như vậy?”
Lâm Bắc Phàm thở dài một tiếng: “Không ngủ được, mới sáng ngày ra đã bị người làm ồn!"
“Công tử, sao trên mặt ngươi có nhiều vết đỏ như vậy?"
Lâm Bắc Phàm tức giận bất bình đáp: “Đều là chuyện tốt mà tiểu quận chúa làm! Sáng sớm tinh mơ đã nói ta là người của nàng ta, cứ đòi chịu trách nhiệm với ta, ta không đồng ý thì cưỡng ép! Mặt của ta... đã bị nàng ta hôn rồi!"
Trong lúc nhất thời, đám cẩu độc thân đều ngơ ngác.
Quách Thiếu Soái nói với vẻ ghen ty: “Công tử, đây đúng là chuyện tốt số một thiên hạ đó, có bao nhiêu người cầu còn chẳng được, nhưng sao trông ngươi lại
đòi sống đòi chết thế kia?"
Lâm Bắc Phàm thở dài một hơi: “Thiếu Soái, ngươi từ nhỏ lớn lên đã xấu, không hiểu được sự phiền não của ta đâu!"
Quách Thiếu Soái:
“Người có dung nhan tuyệt thế như ta, chuyện hôn nhân thường không thể tự mình làm chủ, bởi vì nữ nhân nhìn thấy ta rất khó kiềm chế được! Các nàng vì có được ta mà dùng hết tất cả các thủ đoạn! Có câu hồng nhan họa thủy, chính là lý này đấy!"
Đám cẩu độc thâi
“Mà các ngươi thì khác! Các ngươi lớn lên không thể tính là xấu nhưng hoàn toàn chẳng liên quan gì đến đẹp trai cả, đi trên đường vô cùng có cảm giác an toàn, duyên người qua đường vô cùng tốt, không thể hiểu được nỗi khổ của ta đâu"
Đám cẩu độc thân:
Lâm Bắc Phàm lại thở dài một tiếng: “Có đôi khi ta thật sự ngưỡng mộ các ngươi có thể tự do theo đuổi hạnh phúc của mình! Mà bên cạnh ta đã sớm bị nữ nhân vây quanh chật kín như bưng, ngay cả quyền chọn lựa cũng không có!"
Đám cẩu độc thận: “Phụt!"
Trong lòng chịu sát thương một vạn điểm!
Quách Thiếu Soái nói với vẻ không phục: “Công tử, ngươi nói các phương diện khác của ta không được cũng thôi đi, nhưng nói ta không đẹp trai, nói ta lớn lên giống người qua đường thì ta hoàn toàn không đồng ý nhé!”
Lâm Bắc Phàm khéo léo nhắc nhở: “Thiếu Soái này, ngươi nên ra ngoài đi tiểu đị"
Quách Thiếu Soái lắc đầu: “Công tử, ta cũng không mắc tiểu!"
“ý của ta là ngươi ra ngoài dùng nước tiểu mà soi gương, xem mình có đức hạnh gì ấy!"
Quách Thiếu Soái: “Phụt!"
Mọi người bật cười ha ha.