“Ban nãy bản quan đã tính toán, hầu như những người này đều đã chiếm cứ mấy vị trí quan trọng như tướng vị, lục bộ cửu khanh rồi! Bản quan mà tới Đại Hạ, cùng lắm cũng chỉ được làm quan nhị phẩm, hoặc là chỉ dừng lại ở một tước vị mà thôi!”
“Quyền lực với ta ở hiện tại là không hề tương xứng!”
Lâm Bắc Phàm tặc lưỡi: “Bản quan đã xây dựng sự nghiệp ở đây, được nữ đế ân sủng và tin tưởng, nếu cứ cẩn thận mà làm tiếp thì có khả năng sẽ được lên làm tướng vị! Phong hầu phong tướng cũng không phải chuyện gì khó khăn!”
“Tới Đại Hạ thì ta còn bị trói buộc, không hề khôn ngoan một chút nào!”
“Hơn nữa, mấy thứ như vinh hoa phú quý này…”
“Chắc là điện hạ cũng biết, hiện giờ bản quan sống trong một đại viện xa hoa, được ăn đồ ăn của Ngự Thiện Phòng, uống rượu ngon của triều đình, bệ hạ lại thưởng cho vô số tiền tài… vinh hoa phú quý hưởng không biết đi đâu cho hết!”
“Nếu như ta tới Đại Hạ thì tất cả những vinh hoa phú quý này coi như xong! Dù điện hạ có muốn cho ta thì chắc mấy vị lão thần kia của ngươi cũng không đồng ý đâu!”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Thế nên điện hạ à, tại sao ta phải vứt bỏ quá khứ, bỏ Đại Võ mà tìm đến Đại Hạ?”
Hạ Thiên Khung trầm ngâm trong chốc lát, bởi lẽ những lời Lâm Bắc Phàm nói quá có lý.
Ở Đại Võ, Lâm Bắc Phàm gần như là đại thần có địa vị cao nhất, quyền lực vô hạn. Hơn nữa hắn còn trẻ tuổi, được nữ đế tin yêu. Nếu hắn cứ phát triển ổn định như thế thì tương lai sẽ có cơ hội được phong hầu, phong tướng.
Giả dụ hắn theo Hạ Thiên Khung về Đại Hạ thì chưa chắc đã làm được đến bước ấy. Dẫu sao thì trước hết hắn ta vẫn phải chăm lo cho lão thần của mình đã.
Các lão thần của hắn ta đã theo hắn ta mười mấy năm nay, có người còn là nguyên lão hai triều đức cao vọng trọng, kinh nghiệm phong phú, nhiều năm như vậy không có công lao cũng có khổ lao, chắc chắn phải được ưu tiên!
Nếu như để một người đến sau lại được “ăn trước” thì người khác sẽ nhìn hắn ta như thế nào, các quan văn võ toàn triều sẽ nghĩ hắn ta ra sao?
Chắc chắn mọi người sẽ thất vọng về hắn ta, trong lòng căm uất! Một khi đã mất lòng người thì rất khó để chỉ huy đội ngũ.
Chức quan cũng chỉ có ngần ấy, cho lão thần rồi thì không thể cho Lâm Bắc Phàm được nữa. Thế nên chỉ còn cách để Lâm Bắc Phàm chịu thiệt.
Về phương diện vinh hoa phú quý, những gì hiện tại Lâm Bắc Phàm ăn, uống, ngủ nghỉ, hưởng thụ đều thuộc hàng đẳng cấp nhất, gần như chẳng khác gì so với hoàng đế. Có nhiều thứ hắn còn xa xỉ hơn so với một thái tử như hắn ta.
Bản thân hắn ta còn chẳng sống được như vậy thì cho được Lâm Bắc Phàm thứ gì? Dù hắn ta có muốn cho thì e rằng những lão thần khác cũng không đồng ý!
Bất hoạn bần nhi hoạn bất quân, đạo lí này đúng là quá đúng mà!
(Chú thích: Bất hoạn bần nhi hoạn bất quân [Khổng Tử]: Không sợ nghèo, chỉ sợ không đồng đều.)
Cuối cùng Hạ Thiên Khung phát hiện bản thân hắn ta chẳng thể cho Lâm Bắc Phàm thứ mà hắn muốn.
Chẳng trách hắn chẳng muốn rời khỏi Đại Võ, nếu đổi lại là hắn ta thì hắn ta cũng làm thế.
Có điều Hạ Thiên Khung vẫn chưa hoàn toàn thất vọng, ngược lại hắn ta còn nói chắc nịch: “Lâm đại nhân, lời ngươi nói cũng có lí! Thế nhưng ngươi có từng nghĩ đến một vấn đề hay chưa? Rằng ngày tháng sau này Đại Võ không cầm cự được đâu!”
“Trong thì có gian thần, phiên vương làm loạn, ngoài thì bị các nước nhòm ngó, lúc nào cũng có thể đưa binh vào Trung Nguyên! Đại Võ loạn lạc chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi! Đại Võ bị diệt vong cũng là chuyện sớm muộn!”
“Khi không còn Đại Võ nữa thì một thần tử nhỏ nhoi như ngươi đi được đến đâu?”
Trông thấy dáng vẻ trầm mặc của Lâm Bắc Phàm, Hạ Thiên Khung còn tưởng hắn đã dao động. Hắn ta bèn cười tươi rói: “Người ta hay nói bậc làm vua chúa không có người hiền tài giúp đỡ, thì cũng như kẻ mù lòa không người dẫn dắt! Ngươi là một nhân tài hiếm có khó tìm, ngươi nên hiểu đạo lí này!”
“Ngươi theo bản cung tới Đại Hạ đi, mặc dù bản cung không cho ngươi một chức quan và sự giàu có tương đương với hiện tại song chắc chắn có thể bảo vệ ngươi chu toàn, giúp ngươi phát huy được tài hoa! Mặc dù bước đệm đầu tiên có hơi thấp nhưng ngươi hãy còn trẻ, bản cung cũng còn trẻ, chúng ta có thời gian để lập nên sự nghiệp vĩ đại! Đợi mấy lão thần kia không còn trên đời nữa thì ai có thể ngăn cản được ngươi?”
“Bước lên tướng vị, dưới một ngươi trên vạn người, đây là chuyện sớm muộn còn gì? Ngươi nói xem có đúng hay không?”
Lâm Bắc Phàm chắp tay nói: “Điện hạ nói cũng không phải không có lí, có điều bản quan vẫn quyết định ở lại Đại Võ!”
Hạ Thiên Khung sững sờ: “Tại sao ngươi cứ ngoan cố vậy? Phải biết rằng Đại Võ sắp không còn nữa rồi!”
“Hạ điện hạ, lời này của ngươi hơi quá đáng rồi đó! Mặc dù Đại Võ hiện giờ đang xảy ra nhiều vấn đề, song không có nghĩa là không có cách giải quyết những vấn đề đó! Dù cuối cùng cục diện có giống như ngươi nói, Đại Võ sụp đổ thì vẫn còn bản quan ở đây!”
Lâm Bắc Phàm nói: “Bầu trời của Đại Võ có sụp thì ta sẽ đứng ra chống đỡ! Sống lưng của Đại Võ có gập cong thì vẫn còn có ta! Đại Võ sắp không còn thì ta sẽ là người tiếp tục nó! Chỉ cần bản quan còn ở Đại Võ một ngày thì bản quan sẽ dốc toàn lực duy trì Đại Võ!”
Giọng nói hùng hổ của Lâm Bắc Phàm vang vọng trong không trung.
Ánh mặt trời màu vàng hắt lên gương mặt hắn, trông hắn kiên định và thiêng liêng như vậy đấy!