Một Tông Sư thôi thì hắn ta không cần phải chú ý.
Nhưng hai Tông Sư cùng một lúc thì hắn ta không thể không lưu tâm.
Dẫu sao thì hắn ta có mạnh cỡ nào đi chăng nữa thì cũng chỉ có một mình, chỉ có thể đối đầu với một Tông Sư mà thôi, còn hai Tông Sư thì hắn ta không thể thắng được.
Huống hồ hai người này còn là Tông Sư có nội lực vô cùng thâm hậu.
Thế nhưng giọng điệu của môn chủ Thiên Môn vẫn cương quyết vô cùng: “Lại thêm một kẻ không biết chết là gì! Cơ mà dù các ngươi có tập hợp đông đủ thì cũng không thể ngăn cản bản tọa đâu!”
“A di đà phật! Thí chủ đã quá mê muội rồi, thí chủ phải biết rằng buông đao xuống là tu thành chính quả!”
“Nghiệp chướng, chịu chết đi!” Hai vị Tông Sư cùng nhau ra tay. Môn chủ Thiên
Môn một mình đấu với hai người! Bọn họ đánh nhau đến mức kinh thiên động địa!
Còn phía dưới, các môn phái chính đạo trông thấy phe mình có hai vị Tông Sư, sĩ khí dâng cao, bọn họ gào. lên và tấn công Thiên Môn.
Sĩ khí bên Thiên Môn sụt giảm, bọn họ chỉ biết kháng cự một cách tiêu cực, sơn môn đã bị phá vỡ ngay sau đó.
“Xông lên, giết sạch bọn ma đầu “Thắng lợi đang ở phía trước!” “Đây chính là lúc để rạng danh, ha haI” Mọi người hưng phấn tràn vào.
Môn chủ Thiên Môn đang đấu với hai vị Tông Sư thấy vậy bèn nghiến răng nghiến lợi: “Các ngươi đều đáng chết!”
Hắn ta trúng một chưởng của lão đạo sĩ, sau đó mang theo sát khí bừng bừng tiến vào bên trong Thiên Môn và giết sạch những nhân sĩ chính đạo.
Cả quãng đường chất đầy thi thể, máu tươi nhuộm khắp. Chỉ một thoáng thôi mà các nhân sĩ chính đạo đã sợ đến mức không dám tiến lên phía trước nữa.
Mãi cho đến khi hai vị Tông Sư đuổi đến, môn chủ Thiên Môn mới không thể ra tay tiếp. Cuối cùng môn chủ Thiên Môn không thể chống lại nhiều người, hắn ta bị thương và tháo chạy.
“Tất cả các ngươi cứ chờ đấy! Bản tọa có thù tất báo!”
Thiên Môn không còn môn chủ bảo vệ nữa nên chẳng khác gì con mãnh hổ bị đánh gãy răng, chỉ đánh mặc người ta ức hiếp.
Thời gian chưa đầy một nén hương trôi qua, sơn môn Thiên Môn lại bị người ta phá vỡ, vô số người bị thương.
Vậy là Thiên Môn một thời từng sánh vai cùng Võ Đang, Thiếu Lâm Tự đã bị hủy diệt!
Thế nhưng các môn phái vẫn bị tổn thất nhiều.
Qua trận chiến này, bọn họ cũng tổn thất nhiều binh tướng và thực lực. Giang hồ trở nên tiêu điều và yên lặng hơn rất nhiều.
Tại buổi triều sớm trong hoàng cung Đại Võ.
Quách đầu mục của Lục Phiến Môn bẩm báo: “Khởi bẩm bệ hạ, các môn phái bao vây tấn công Thiên Môn, tới nay Thiên Môn đã bị phá vỡ, người trong môn phái bị thương và tử vong rất nhiều! Trừ năm vị Tiên Thiên vẫn chưa rõ tung tích ra thì năm vị Tiên Thiên tham chiến đều đã bỏ mạng! Môn chủ Thiên Môn không đấu lại nổi hai vị Tông Sư của Thiếu Lâm Tự và Võ Đang, bị thương và chạy trốn, giờ không rõ tung tích!”
Nữ đế vui mừng nói: “Tốt! Rất tốt! Tốt vô cùng!”
Quách đầu mục lại bẩm báo tiếp: “Ngoài ra các môn phái tham gia tấn công Thiên Môn cũng chịu tổn hại nặng nề! Theo vi thần thống kê thì trong lần vây đánh Thiên Môn này, nhân sĩ võ lâm có khoảng hai vạn người, nhưng có những hơn vạn người chôn mình ở núi Thiên Môn! Thực lực trong giang hồ giảm mạnh, uy hiếp của họ đối với triều đình ta cũng giảm, mong bệ hạ minh giám!”
Nữ đế lại càng vui hơn, nàng cười lớn: “Quá tốt! Hiện nay cục diện triều đình ta đang bất ổn, mà giang hồ lại loạn! Song qua trận chiến này, chúng ta không những diệt trừ được Thiên Môn mà còn làm yếu đi thế lực trong giang hồ, bảo vệ quyền thống trị của triều đình ta! Quách ái khanh, ngươi không những lấy công chuộc tội mà còn lập được đại công nữa! Ha hai”
Quách đầu mục hớn hở, hắn ta đáp: “Thần đâu có công, tất cả đều nhờ có bệ hạ chỉ bảo, công lao này phải thuộc về bệ hại”
“Ngươi ấy ngươi ấy..."
Nữ đế vừa cười vừa chỉ vào Quách đầu mục: “Từ lúc vào triều đình làm quan, ngươi chẳng học được bản lĩnh gì cả, ấy vậy mà cái bản lĩnh nịnh hót thì ngươi giỏi lắm! Ha hat”
Quách đầu mục cúi đầu, trông cực kì xấu hổ.
“Đại công này trãm không thưởng không được!
Nữ đế vui mừng nói: “Tất cả những người phụ trách việc này trong Lục Phiến Môn đều được thưởng một nghìn lượng bạc! Những người phụ trách chính như Lưu Tình, Liệt Dương được thưởng một vạn lượng bạc và thăng một chức quanl”
“Ngoài ra còn có Quách ái khanh nữa! Ngươi toàn quyền phụ trách truyện này, không những diệt trừ được Thiên Môn mà còn làm yếu thế lực trong giang hồ, bảo vệ quyền thống trị của triều đình ta, công lao vô cùng to lớn! Thế nên thưởng cho Quách ái khanh một vạn lượng bạc và ruộng đất! Tăng bậc quan thành quan viên nhị phẩm, tiếp tục quản lý Lục Phiến Môn, khâm xử!”
Quách đầu mục hớn hở!
Với hắn ta mà nói thì phần thưởng này chẳng là gì cả, song hắn ta được thăng chức quan và trở thành quan viên nhị phẩm, đây đúng là một vinh dự trước nay hắn ta chưa từng được nhận!
Phải biết rằng đầu mục Lục Phiến Môn vẫn chỉ mãi quanh quẩn ở chức quan tam phẩm.
Từ khi Lục Phiến Môn được thành lập chưa có tổng đầu mục nào làm tới quan nhị phẩm, hắn ta sẽ là người đầu tiên!
Hắn ta không phải đầu mục Lục Phiến Môn mạnh nhất trong lịch sử, nhưng chắc chắn sẽ là tổng đầu mục xuất sắc nhất trong lịch sử!
Điều này đủ để ghi chép lại thành sử sách!