“Ha ha, một nam tử như thừa tướng đại nhân thì nữ nhân khắp thiên hạ này ai mà không yêu?"
“Ngươi nói phải! Thôi đừng nghĩ nữa, mọi người tiếp tục làm việc đi thôi!"
Thời gian khoảng một chung trà trôi qua, hai người bèn tới bên bờ sông.
Adv
Xung quanh không một bóng người, Lâm Bắc Phàm bèn hỏi: “Công chúa điện hạ, lần này ngươi tới là có chuyện gì thế?"
“Quân sư, bản cung đã nói rồi mà?"
Tử Nguyệt công chúa liếc mắt nhìn Lâm Bắc Phàm, nàng có hơi khiển trách, nói: “Bản cung tới đây là để thăm cái tên phụ tình nhà ngươi đó!"
Adv
Lâm Bắc Phàm sững sờ: “Tên phụ tình? Tại sao ngươi lại nói vậy?"
Tử Nguyệt công chúa hơi giận, nàng nói: “Quân sự, ngươi xem ngươi đi, đã đến Võ Tây nhiều ngày như vậy rồi mà chẳng thông báo gì cho bản cung, trong lòng ngươi hoàn toàn không có bản cung! Bản cung phải biết được chuyện này bằng cách khác! Ngươi nói xem, ngươi không phải tên phụ tình thì là gì?"
Lâm Bắc Phàm vội vã chắp tay: “Công chúa điện hạ, ngươi hiểu lầm ta rồi! Lần này ta tới Võ Tây là để thi hành công vụ, giải quyết vấn đề nước Bạch Tượng nội loạn, đồng thời thúc đẩy công cuộc sản xuất lương thực của Đại Võ, ta bận không thể phân thân được luôn ấy!"
“Hơn nữa, công chúa điện hạ còn đang bận bịu với việc phục hồi đại nghiệp ở Đại Nguyệt, đúng thật là cũng chẳng có thời gian rảnh mà quan tâm đến những thứ khác! Thế nên ta không tới làm phiền ngươi, mong công chúa điện hạ thứ tội!"
“Bản cung hiểu, thế nên bản cung mới tự mình tới đây! Quân sư đại nhân, ngươi có thấy bất ngờ không?” Tử Nguyệt công chúa khẽ ngẩng đầu lên, trông nàng đúng kiểu “mau khen ta đi”. Lâm Bắc Phàm nói một cách vui vẻ: “Đương nhiên là bất ngờ rồi! Công chúa điện hạ, ngươi có mang theo đặc sản gì đó không? Ta khá là thích vật màu vàng màu bạc hay nói cách khác là vàng và bạc! Nếu ngươi không có mấy thứ này thì đồ vật gì quý giá một chút cũng chấp nhận được! Kết bạn ta quý là ở tấm lòng, có thành ý là được, tiền nhiều hay tiền ít đều được hết!"
Tử Nguyệt công chúa bực mình: “Quân sư, bản cung vượt ngàn dặm xa xôi tới thăm ngươi mà ngươi chỉ nhớ đến tiền! Chẳng lẽ trong mắt ngươi bản cung còn chẳng quan trọng bằng tiền hay sao? Ngươi thích tiền đến vậy à?"
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Công chúa điện hạ, ngươi hiểu lầm rồi, ta không thích tiền, ta không có hứng thú với tiền!"
Tử Nguyệt công chúa hoang mang vô cùng: “Ngươi không thích tiền?"
Lâm Bắc Phàm liếc mắt nhìn: “Đúng vậy, bởi vì ta thích người có tiền!"
Tử Nguyệt công chúa: “..."
Lâm Bắc Phàm liếc mắt nhìn: “Kiểu nữ nhân vừa xinh đẹp lại vừa có tiền như công chúa đây là ta thích nhất đấy!"
Tử Nguyệt công chúa cười khanh khách: “Quân sư, ngươi đúng là dẻo miệng, bản cung nghe mà thích vô cùng! Ngươi biết nói chuyện như vậy, miệng ngọt như kẹo kéo, chắc đã lừa được không ít nữ nhân đâu nhỉ?” Lâm Bắc Phàm tỏ ra vô tội: “Công chúa điện hạ, ngươi lại hiểu lầm nữa rồi! Một nam nhân như ta thì cần gì phải lừa ai? Nữ nhân đều là thiêu thân lao đầu vào lửa, ta có muốn ngăn cũng không ngăn được!"
Nhớ đến những người đẹp trong nhà Lâm Bắc Phàm, Tử Nguyệt công chúa bèn gật đầu.
“Nhất là nữ nhân nào đó..." .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Tổng Tài Theo Đuổi Lại Vợ, Ba Thật Là Xấu Xa
2. Yêu Em, Sao Anh Cứ Lạnh Nhạt Với Em?
3. Mắt Mù
4. Phu Quân Của Ta Có Hai Sợi Dây Duyên Phận
=====================================
Lâm Bắc Phàm đưa mắt nhìn: “Lúc nào cũng làm trái với ý muốn của ta, động chân động tay còn động cả miệng với ta, đến cơ hội phản kháng ta cũng không có, chỉ đành bó tay chịu chết!"
“Quân sư!” Tử Nguyệt công chúa hô lên, gương mặt nàng đầy vẻ xấu hổ, song lại xinh đẹp vô cùng.
“Chẳng lẽ ta nói sai hay sao?” Lâm Bắc Phàm hỏi.
Tử Nguyệt công chúa hừ một tiếng, nói: “Quân sư, ngươi nói không sai! Có điều ngươi cũng nhắc nhở bản cung rồi đấy!"
Lâm Bắc Phàm hoang mang: “Ta nhắc nhở ngươi cái gì?"
“Nhắc nhở bản cung làm những chuyện mình nên làm!"
Tử Nguyệt công chúa lại bổ nhào đến ôm chầm lấy Lâm Bắc Phàm.
Vẻ mặt Lâm Bắc Phàm kiểu cuộc đời này không còn gì luyến tiếc, nữ nhân này lại tiếp tục rồi!
Lần nào nàng cũng gấp gáp như vậy, chẳng cho hắn cơ hội lựa chọn! Thôi vậy, hắn không phản kháng được, chỉ đành hưởng thụ thôi!
Hừ! Nếu không phải hắn cần che giấu tu vi thì làm gì có cơ hội cho nàng ra tay? Hai người bèn ôm nhau một lúc rồi mới lưu luyến tách ra.