Mục lục
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Triệu Khoát đăm chiêu. “Ngươi lại nhìn xem, thiên hạ có hơn ngàn vạn người tập võ! Vì sao cùng một bí tịch võ công, có người sau khi luyện tiến triển thần tốc, mà có người chậm chạp không thể nhập môn?"

Triệu Khoát khẽ gật đầu.

"Cho nên, mấu chốt nằm ở con người mà không phải ở binh pháp! Binh pháp là chết, con người sống, chỉ có sống học để sử dụng, binh pháp này mới là binh pháp tốt! Nếu như học mà không dùng vậy binh pháp này lại khác với binh pháp khác như thế nào? Nếu như không học không dùng, binh pháp này khác gì giấy vệ sinh trong nhà xí?"

Triệu Khoát lại gật đầu, chắp tay nói: "Thừa tướng đại nhân nói rất đúng, hạ quan đã hiểu!"

"Được rồi, ngươi muốn học binh pháp gì?" Lâm Bắc Phàm tùy ý nói.

"Thừa tướng đại nhân đã từng nói qua, không cần chiến mà vẫn khiến binh lính của người khuất phục, không cần chiến mà vẫn khiến vua của người khuất phục, không cần chiến mà vẫn khiến quốc gia của người khuất phục, binh pháp hay chính là như thế! Hạ quan vô cùng đồng tình, cho nên hạ quan muốn học loại binh pháp này!"

Triệu Khoát cuồng nhiệt nói.

Sau khi biết lý luận quân sự của Lầm Bắc Phàm, hắn ta muốn học loại binh pháp đẳng cấp này!

Không xuất binh vẫn vô địch, khiến cho địch nhân hạ vũ khí đầu hàng Chỉ nghĩ một chút, đã làm hắn ta kích động đến mức khó có thể tự khống chế, trằn trọc trăn trở!

Lâm Bắc Phàm nở nụ cười: "Độ khó này cũng không nhỏ đâu!"

Triệu Khoát lớn tiếng nói: "Kính xin thừa tướng đại nhân thành toàn!"

Lâm Bắc Phàm nói: "Ta hỏi ngươi, nếu ngươi và ta giao chiến, binh lực bên ta tương đương với ngươi, ngươi có thể đầu hàng hay không?"

Triệu Khoát lắc đầu: "Tuyệt đối sẽ không!"

Lâm Bắc Phàm nói: "Ta hỏi ngươi, nếu ngươi và ta giao chiến, binh lực bên ta gấp đôi ngươi, ngươi có đầu hàng hay không?"

Triệu Khoát lại lắc đầu hàng: "Không! Tuy rằng binh của ngươi nhiều, nhưng cũng không phải không có cơ hội giành chiến thắng"

Lâm Bắc Phàm nói: "Ta lại hỏi ngươi, nếu ngươi và ta giao chiến, binh lực bên ta gấp năm lần ngươi, ngươi có thể đầu hàng hay không?"

Triệu Khoát chần chờ một lát: "Vẫn sẽ không, tuy rằng tỷ lệ thắng thấp, nhưng ta sẽ dựa vào nơi hiểm yếu để đánh lại!"

Lâm Bắc Phàm nói: "Ta lại hỏi ngươi, nếu ngươi và ta giao chiến, binh lực bên ta gấp mười lần ngươi, ngươi có đầu hàng hay không?"

"Cái này...." Triệu Khoát do dự khá lâu: "Chênh lệch gấp mười lần, binh lực chênh lệch nhiều như thế, hầu như là không thể giành chiến thắng! Nhưng mà, ta vẫn sẽ liều chết đánh một trận, tranh thủ giành một đường sống kia!"

Lâm Bắc Phàm nói: "Ta lại hỏi ngươi, nếu ngươi và ta giao chiến, binh lực bên ta gấp hai mươi lần ngươi, ngươi có đầu hàng không? Nếu hai mươi lần không đủ, vậy ba mươi lần thì sao?"

"Thế này trên cơ bản không thể nào giành chiến thắng, nhưng ta vẫn không đầu hàng! Cho dù hao hết một binh một tốt cuối cùng, ta cũng phải ngoan cố chống cự đến cùng! Cho dù cuối cùng chết, cũng phải chết ở nơi đó! Chết trận sa trường là vinh dự của tướng sĩ chúng ta!" Sắc mặt của Triệu Khoát vô cùng kiên định, mà hắn ta cũng vẫn luôn làm như vậy.

Lúc trước, đối mặt với đại quân võ giả kinh khủng của Ký Bắc vương, hắn ta cũng không nghĩ tới muốn chạy trốn.

Kết quả bởi vì yểm hộ binh lính rút lui mà bị Tông Sư đối phương bắt giữ.

Lúc này, Lâm Bắc Phàm nở nụ cười: "Ngươi quả thật sẽ không đầu hàng, nhưng nếu quốc vương của ngươi ra lệnh cho ngươi đầu hàng, ngươi có đầu hàng hay không?"

"Cái này...." Triệu Khoát mở to hai mắt, sắc mặt đã xuất hiện sự hoang mang.

"Ta lại hỏi ngươi, nếu như quốc gia sau lưng ngươi ra lệnh cho ngươi đầu hàng, ngươi có đầu hàng hay không?"

Triệu Khoát đã hơi bị phá vỡ hàng phòng thủ: "Làm sao có thể?"

"Sao lại không thể?" Lâm Bắc Phàm cười nói: "Ví dụ như, ta đã dẫn binh tấn công vào quốc gia của ngươi, bắt được quốc vương của ngươi, uy hiếp ngươi đầu hàng lui quân, ngươi có đầu hàng hay không?"

“Không đầu hàng, ngươi chính là kháng chỉ không tuân, bất nghĩa với quân vương, triều đình không thể dung nạp ngươi, cả quốc gia cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi! Mà binh lính phía sau ngươi, ngươi nói lúc này bọn họ sẽ nghe ngươi hay là nghe chúng ta?" Trên mặt Triệu Khoát toát ra mồ hôi lạnh.

“Chúng ta lại ví dụ, nếu như đại quân bên ta đã xâm lấn lãnh thổ của ngươi, lúc nào cũng có thể diệt quốc diệt dân, uy hiếp ngươi đầu hàng lui quân, ngươi có đầu hàng hay không?"

"Không đầu hàng thì chúng ta sẽ diệt quốc diệt dân! Quốc gia mà ngươi bảo vệ, nhân dân mà ngươi bảo vệ cũng không còn nữa, ngươi suất lĩnh tàn binh ngoan cố chống cự thì có ý nghĩa gì? Binh lính phía sau ngươi sẽ lấy thân nhân của mình để mạo hiểm với ngươi sao?"

"Ta ta.." Triệu Khoát đổ mồ hôi đầm đìa.

Lâm Bắc Phàm hét lớn một tiếng: "Triệu Khoát, ngươi còn do dự cái gì, chẳng lẽ ngươi muốn chôn vùi cả quốc gia với khí thế của ngươi sao?"

Triệu Khoát sợ tới mức lui về phía sau vài bước, sắc mặt đều trắng bệch.

"Triệu Khoát, bây giờ ngươi hẳn đã biết phương pháp không chiến mà vẫn khiến binh lính của người khuất phục rồi phải không?"

Triệu Khoát ấp úng nói: "Quốc cường binh tráng!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK