Mục lục
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nữ đế hỏi: "Vương ái khanh, tại sao ngươi lại phản đối?"

Vương Như Thủy lớn giọng đáp: "Thần cảm thấy Lâm đại nhân đến Công bộ bọn ta thật quá phí phạm tài năng! Công việc ở Công bộ bọn ta rất cực khổ, rất mệt mỏi, lại dơ dáy, Lâm đại nhân thật sự không thể phát huy nổi tài năng của mình! Chi bằng đến Lại bộ đi, Lại bộ phù hợp hơn!"

Lại bộ thượng thư Cao Thiên Diệu tức đến nỗi miệng méo mắt lác.

Hay cho tên Vương Như Thủy nhà ngươi!

Bình thường ta đối xử với ngươi không tệ, vậy mà ngươi lại hãm hại ta như thế sao?

Hiện giờ ta chỉ hận không thể tát chết tên gieo vạ kia mà ngươi còn giới thiệu hắn tới chỗ ta làm việc?

Có phải ngươi định làm ta tức chết không hả?

Hừ, lần sau có cơ hội nhất định ta phải dâng tấu vạch tội ngươi!

"Thần phản đối!" Cao Thiên Diệu đứng ra: "Khởi bẩm bệ hạ, hiện nay tất cả các chức quan ở Lại bộ đều đã có quan viên nhậm chức cả rồi, thực sự không có chỗ cho Lâm đại nhân

làm việc, chỉ bằng sắp xếp cho Lâm đại nhân đến Hình bộ vậy! Lâm đại nhân là người túc trí đa mưu, đầu óc nhah nhẹn, nhất định là xử án như thần!"

“Thần phản đối!" Hình bộ thượng thư đứng ra một cách dứt khoát.

Cứ như thế, mọi người đẩy qua đẩy lại một lượt như đang đá bóng, né còn chẳng kịp, chẳng có bộ ngành nào đồng ý nhận hắn cả.

Lâm Bắc Phàm chớp mắt, hắn bị ruồng rẫy tới mức đó cơ à?

Thiệt tình, hình như hắn đâu làm chuyện gì thất đức đâu nhỉ!

Nữ đế chứng kiến cảnh tượng này, trong lòng buồn cười muốn chết!

Nàng liếc mắt nhìn Lâm Bắc Phàm với vẻ cười như không cười.

Cái tên này đã đắc tội với văn võ cả triều rồi, chẳng có ai muốn nhận hắn về cả!

Lúc này, có một vị đại thần đề nghị: "Vi thần nhớ là ở Đại Vệ có một vị trí tuyên phủ còn trống! Lâm đại nhân là người túc trí đa mưu, biết dùng lý lẽ để hướng thiện, chỉ bằng để hắn đến đảm nhiệm chức tuyên phủ đi!"

Ánh mắt của các quan sáng lên, ào ào chắp tay.

"Thần đồng ý!"

"Thần đồng ý!"

Lâm Bắc Phàm tức run cả người. Mấy lão già khốn kiếp này!

Tuyên phủ ty là bộ phận giám sát được triều đình bố trí tại một khu vực biên cương nào đó.

Tuyên phủ là trưởng quan hành chính của tuyên phủ †y, là chức quan chuyên truyền đạt mệnh lệnh của hoàng. đế, động viên quân dân ở địa phương, xử lý các công việc cụ thể.

Còn Đại Vệ là nơi cách kinh thành rất xa.

Rõ ràng mấy lão già này muốn nhân cơ hội này đẩy hắn ra khỏi kinh thành, không muốn nhìn mặt hắn nữa!

Lòng dạ thật quá độc ác!

Nhưng đề nghị của mấy lão già khốn kiếp này cũng chưa hẳn đã không có gì tốt!

Nếu đến Đại Vệ, hắn có thể rời xa khu vực trung tâm chính trị, sau này phát hiện có gì không ổn thì còn chạy trốn kịp thời được!

Nhược điểm là cũng không có cơ hội để tham ô như bây giờ nữa!

Hơn nữa, cũng không được hưởng thụ cuộc sống xa hoa như hiện tại!

Tất nhiên là so với cái mạng nhỏ của hắn thì những thứ này có đáng là gì.

'Vì vậy, Lâm Bắc Phàm chắp tay nói: "Bệ hạ, đề nghị của các vị đại nhân cũng chưa hẳn đã không hợp lý, thần Tình nguyện tới Đại Vệ!"

Nữ đế liếc mắt nhìn Lâm Bắc Phàm, ngươi có ý đồ gì lẽ nào trong lòng trẫm không biết chắc?

Rõ ràng ngươi muốn nhân cơ hội này để bỏ trốn, tên ranh ma này!

Văn võ cả triều chỉ có mỗi ngươi là hợp ý trãm nhất, còn lâu trãm mới cho ngươi rời khỏi đây!

Sau đó, nàng lại lườm văn võ bá quan.

Đám lão tặc các ngươi dám khuyên cả trung thần ái tướng của trẫm cơ à, làm gì có cái lý ấy!

Đừng để trẫm có cơ hội, nếu không trẫm sẽ lột da các ngươi cho mà xeml

"Đại Vệ thì xa xôi quá, hơn nữa môi trường sống rất cực khổ, trẫm không nỡ! Cho nên Lâm ái khanh à, ngươi vẫn nên ở lại kinh thành đi thôi, trẫm còn có thể thường xuyên nhìn thấy ngươi!" Nữ đế lên tiếng giữ hắn lại.

Lâm Bắc Phàm không biết mình đang thất vọng hay là đang vui mừng nữa, còn các quan thì đã hoàn toàn thất vọng rồi.

Còn làm quan cùng triều với tên khốn này ngày nào. thì bọn họ còn phải khó chịu ngày ấy.

Nhưng bọn họ vẫn không từ bỏ hy vọng.

"Bệ hạ, nhưng trong kinh thành không có chức quan nào phù hợp với Lâm đại nhân cả!"

"Ai nói là không có?" Nữ đế mỉm cười rồi nói: "Chẳng phải vị trí tế tửu của Quốc Tử Giám cũng rất phù hợp với Lâm ái khanh đó sao?"

Các quan hoảng hốt, sao có thể để Lâm Bắc Phàm đảm nhiệm vị trí tế tửu được!

Lâm Bắc Phàm cũng hoang mang, nữ đế cho hắn làm tế tửu của Quốc Tử Giám sao?

Tế tửu của Quốc Tử Giám có thân phận thế nào?

Quốc Tử Giám là trường đại học duy nhất trên cả nước bồi dưỡng người tài, tế tửu của Quốc Tử Giám chính là hiệu trường của trường đại học quốc lập duy nhất trên cả nước, còn đỉnh hơn cả trưởng của hai trường đại học Thanh Hoa và Bắc Đại hiện giờ!

Mặc dù chức quan không cao cho lắm, chỉ là tòng tứ phẩm nhưng thân phận lại rất cao!

Chẳng khác nào làm thầy của tất cả các học trò trong Quốc Tử Giám cải!

Sau này, những nhân tài xuất thân từ Quốc Tử Giám không cần biết chức quan cao đến thế nào, khi gặp hắn đều phải chắp tay mà gọi một tiếng "tế tửu đại nhân!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK