Mục lục
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tinh hình của nước Bạch Tượng mau chóng được truyền tới Võ Tây, những người dân Bạch Tượng đang ở Võ Tây cũng biết được chuyện này.

“Đáng lắm! Khi ấy không đi theo chúng ta, hiện giờ cũng không đi theo chúng ta, đúng là tự làm tự chịu!”

“Tự làm tự chịu mà, xứng đáng có kết cục như vậy!”

“Bọn họ còn tưởng không phản kháng là quốc vương sẽ đối xử tốt với mình nữa… đúng là quá ngây thơ! Kẻ đâm mình đau nhất mãi mãi là người phe mình! Quả nhiên chúng ta đi cái là bọn họ lập tức lộ bộ mặt thật!”

“May mà chúng ta đã tới Đại Võ, bằng không cũng phải chịu tội theo!”

“Đúng đó, may mà chúng ta chạy nhanh!”

Trong lòng bọn họ thấy may mắn vô cùng, song cũng không khỏi fâu rĩ.

Những người dân ở lại Bạch Tượng đều như vậy, liệu sau này kết cục của bọn họ cũng giống vậy hay không?

Dẫu sao thì xét về bản chất bọn họ vẫn là người Bạch Tượng, bọn họ tới đây kiếm sổng cũng chỉ vì quá nghèo khó mà thôi, làm việc xong thì chắc chắn phải trở về, sau đó cũng sẽ phải đối

mặt với cảnh ngộ ây… Trong lòng bọn họ bèn thở dài một hơi. Nếu như có thế ở Đại Võ mãi mãi thì tốt biết mấy! Tất nhiên, Lâm Bắc Phàm cũng biết chuyện của Bạch Tượng.

“Đây là tự tìm đường chết mà! Chưa tới ba tháng Bạch Tượng chắc chắn sẽ sụp đổ, Đại Võ lại có thêm một vùng đất nữa rồi!”

Chuyện của Bạch Tượng đều nằm trong tiến độ kế hoạch của hắn, điều này khiến Lâm Bắc Phàm hài lòng vô cùng.

Xét tình hình ở Võ Tây, hiện giờ hai trăm vạn người dân Bạch Tượng đang làm việc, thi nhau canh tác ruộng đất, tất cả đều có trật tự. Lâm Bắc Phàm nghĩ ngợi, hắn thấy đến lúc hắn về phủ rồi.

Dẩu sao thì hắn cũng là thừa tướng và đại nguyên soái của triều đình, lại còn là phủ doãn kinh thành và tế tửu Quốc Tử Giám nữa, hắn còn rất nhiều chuyện, không thế rời khỏi kinh thành quá lâu. Thế là Lâm Bắc Phàm bèn bàn giao lại công việc trong tay cho quan viên nơi đây. Đồng thời, hắn cũng từ biệt Tử Nguyệt công chúa: “Công chúa điện hạ, ta phải đi rồi! Ngươi biết đấy, sau lưng ta còn có rất nhiều chức trách, ta vẫn đang ở triều đường, thân bất do kỷ!”

Tử Nguyệt công chúa hiếu, nàng gật đầu, nói với giọng lưu luyến: “Quân sư, khi nào thì ngươi quay lại?”

“Dựa theo kế hoạch, nếu mọi thứ tiến triển thuận lợi thì ba tháng sau ta sẽ lại tới Võ Tây một lần nữa, khi ấy là lúc Bạch Tượng sát nhập vào Đại Võ!”

Tử Nguyệt công chúa gật đầu: “Được, ba tháng sau bản cung sẽ tới với quân sự! Cơ mà trước khi đi, hi vọng ngươi có thể đáp ứng yêu cầu nho nhỏ của bản cung!”

Lâm Bắc Phàm giang tay ra, hắn nhắm mắt, trông cứ như đã chết: “Công chúa điện hạ, tới đi, ta có thể nhịn được!”

Tử Nguyệt công chúa bật cười, nàng nói: “Quân sự, ngươi xấu xa quá, ta rất thích!”

Nói đoạn, nàng bèn bổ nhào đến, hai người ôm nhau rất chặt…

Chào tạm biệt Tử Nguyệt công chúa xong, Lâm Bắc Phàm lại tốn khoảng một tuân đế trở về kinh thành.

Sau đó hắn vào cung gặp nữ đế, bẩm báo lại chuyện của nước Bạch Tượng với nàng.

Nữ đế nghe xong thì vui mừng vô cùng: “Trẫm biết ngay mà, có ái khanh ra tay thì chắc chắn sẽ mã đáo thành công! E là không lâu nữa Bạch Tượng sẽ trở thành lãnh thổ của Đại Võ ta thôi, ha ha!”

Lâm Bắc Phàm mỉm cười, hắn giơ ba ngón

tay lên: “Bệ hạ, dựa theo tình hình của Bạch Tượng thì chắc khoảng ba tháng nữa là Bạch Tượng sẽ thuộc về Đại Võ ta!”

Nữ đế lại càng vui hơn nữa: “Tốt lắm tốt lắm! Ba tháng sau lại làm phiền ái khanh phải đi một chuyến, hoàn thành chuyện của nước Bạch Tượng rồi!”

Lâm Bắc Phàm lớn giọng nói: “Thần tuân chỉ!”

“Ái khanh, sắp đến buối trưa rồi, nếu ngươi không có chuyện gì thì ở lại ăn cơm trưa với trẫm đi! Ăn cơm trưa xong thì ở lại giúp trầm phê duyệt tấu chương! Dạo này nhiều việc quá, một mình trầm thực sự không lo hết được!”

Lâm Bắc Phàm nhìn số tấu chương chất thành núi ở bên cạnh, sắc mặt hắn có hơi tái nhợt. Nhiều tấu chương thế kia tương đương với khối lượng công việc trong mấy ngày luôn rồi, hiện giờ thiên hạ đang lúc thái bình, lấy đâu ra lắm tấu chương vậy hả? Lâm Bắc Phàm cảm giác đống tấu chương này là nữ để cố ý để cho hắn, nữ đế cũng biết trộm lười biếng rồi.

“Bệ hạ, vi thần còn có một chuyện muốn bẩm báo!”

“Ái khanh, có chuyện gì ngươi cứ nói đi!”

Lâm Bắc Phàm đau lòng, nói: “Không lâu trước đây Đại Võ ta vừa mới trải qua một đợt thiên tai trăm năm có một, triều (Tinh và dân chúng đều chịu tổn thất trầm trọng! Mà hiện giờ đang là vụ mùa xuân, Đại Võ chúng ta có thể phục hồi sau thiên tai được hay không thì phải dựa vào vụ mùa xuân này! chuyện này vô cùng quan trọng, không được lơ là, thế nên vị thần muốn đi tuần tra Đại Võ, bảo đảm việc sản xuất lương thực, mong bệ hạ phê chuẩn!”

Nữ đế chẳng tỏ vẻ gì cả, nàng chỉ liếc mắt nhìn, đoạn nói: “Ái khanh, ngươi muốn không cần để tâm đến việc triều chính, muốn đi chơi chứ gì?”

Trong lòng Lâm Bắc Phàm rối rắm vô cùng, sao nữ đế lại thông minh thế nhỉ, liếc mắt cái đã nhìn thấu hắn! Lâm Bắc Phàm tủi thân vô cùng: “Bệ hạ, sao bệ hạ lại nghi ngờ tấm lòng của thần như vậy? Tất cả những gì thần làm đều vì Đại Võ! Đại Võ lãnh thố rộng lớn, tài nguyên phong phú, chúng ta cứ ở mãi kinh thành thì sẽ không hiếu biết được hết đâu! Chỉ có đi khảo sát thực tế thì mới biết được tình hình cụ thể, như vậy mới có thể sắp xếp hợp lý được!”

“Ngươi nói cũng phải!”

Nữ đế suy nghĩ một cách nghiêm túc, nàng nói: “Như thế này đi, trầm đi cùng với ngươi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK