Nhất là Đường Dung, mới nãy hắn ta đã bị thua một ván nên tinh thần bị chịu đả kích rất lớn. Hắn ta còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì ván cờ mới đã tới, điều này đối với hắn ta mà nói thì đúng là tổn thất lớn vô cùng. Một khi con người ta đã mệt mỏi thì rất dễ phạm sai lầm.
Thế nên hăn ta đã bất cẩn và tính nhầm một nước cờ, Lâm Bắc Phàm nắm bắt được cơ hội và thắng hắn ta một lần nữa.
Đường Dung nhìn bàn cờ toàn là quân trắng, hắn ta chán nản nói: “Ta lại thua rồi!”
Trọng tài tuyên bố: “Đường Dung phía Đại Viêm đã thua, Lâm Bắc Phàm phía Đại Võ thắng bốn ván!”
Cứ thế, áp lực đè lên tam hoàng tử lại càng lớn hơn. Tam hoàng tử cảm giác như có một ngọn núi áp chặt mình!
Giờ chỉ còn lại một mình hắn ta!
Nếu hắn ta thua thì chứng tỏ Đại Viêm thua hoàn toàn, đã thế còn vô cùng mất mặt!
Đây là chuyện mà chưa bao giờ hắn ta dám nghĩI
Sau khi trở về, hắn ta không biết phải ăn nói thế nào. với phụ hoàng, phải giải thích thế nào với bách tính và bách quan văn võ trong triều!
Thế nên bất kể thế nào hẳn ta cũng phải chống đỡ! Dù có chết cũng phải chống đỡ!
Các vị đại biểu bên Đại Viêm nhìn bàn cờ, âm thầm siết chặt tay và cổ vũ.
“Hoàng tử điện hạ, nhất định phải kiên trì!” “Điện hạ, nhất định phải thắng!”
“Không thể thua! Nhất định phải thắng ván này, giữ lại thể diện cuối cùng!”
“Đại Viêm chúng ta nhờ hết vào điện hại”
Tuy nhiên, có một vài chuyện sẽ không bao giờ xoay chuyển chỉ vì ý nghĩ của người khác.
Hiện giờ người mà hắn ta phải đối mặt không phải một người bình thường mà là cao thủ hậu thế của giới cờ vây, một Lâm Bắc Phàm với năng lực kinh khủng.
Đây chẳng khác gì một đả kích chí mạng!
Ván cờ này đã được định sẵn từ khi bắt đầu!
Qua vài quân cờ, tam hoàng tử bèn buông bỏ, hắn ta cười khổ: “Bản cung cũng thua rồi!”
Trọng tài lớn tiếng tuyên bố: “Tam hoàng tử phía Đại Viêm đã thua, Lâm Bắc Phàm phía Đại Võ thắng năm ván! Vậy Lâm Bắc Phàm chính là người thắng cuộc trong trận đấu hữu nghị này!”
Vẻ mặt người bên Đại Viêm ỉu xìu, còn Đại Võ thì hoan hô đầy hưng phấn!
“Tế tửu thắng rồi, Đại Võ chúng ta thắng rồi!!!”
Mặc dù đây chỉ là một trận đấu hữu nghị, song một mình Lâm Bắc Phàm đấu với năm người, đã thế hắn còn giành được chiến thắng, đây là một chuyện khiến người ta chấn động, một chuyện đáng để chúc mừng!
'Thậm chí mọi người còn vui hơn khi thắng trận đấu chính! Bởi lẽ một đấu năm mà cũng thắng được thì một đấu một có thể thua ư?
Những tiếng hoan hô bên ngoài băng qua tường cao. và truyền vào bên trong sân diễn võ. Sắc mặt mấy người bên Đại Viêm lại càng khó coi hơn.
Bách quan Đại Võ ai cũng hớn hở.
Nữ đế vui vẻ vô cùng: “Lâm ái khanh, tài chơi cờ của ngươi đúng là cao siêu thật, đánh rất hay! Tài nghệ của ngươi chắc chắn đứng vị trí số một Đại Võ ta, là cao thủ của giới chơi cời”
“Đa tạ bệ hạ đã khen, vi thần không dám nhận ạ!”
Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười.
Nữ đế ngoảnh đầu nhìn về phía Đại Viêm, nàng híp mắt cười: “Tam hoàng tử Đại Viêm, mặc dù các ngươi thua nhưng cũng không sao hết! Hữu nghị thứ nhất, thi đấu thứ hai mà, chỉ là một trận đấu giao hữu mà thôi, không ảnh hưởng đến trận đấu giữa Đại Võ và Đại Viêm nên các ngươi đừng để trong lòng nhé, ha ha.”
Sắc mặt mọi người bên Đại Viêm lại càng khó coi hơn.
Nói thật khéo léo làm sao, các ngươi cũng có phải kẻ thua cuộc đâu!
Năm thua một, chuyện này chẳng khác nào ném thể diện của bọn họ xuống đất rồi chà đạp, khiến bọn họ mất hết cả mặt mũi!
Bọn họ thà thua trận chính còn hơn là thua trận hữu nghị này! Trong lòng bọn họ bỗng thấy hối hận!
Nếu biết tài đánh cờ của Lâm Bắc Phàm tuyệt diệu như thế thì bọn họ đã không thi với hắn rồi! Thua trận một đấu một ít ra bọn họ còn giữ được chút thể diện!
Đấu một với năm mà thua thì đúng là chẳng còn chút mặt mũi nào!
“Tam hoàng tử Đại Viêm, hiện giờ trận đấu hữu nghị đã kết thúc, trận đấu chính của chúng ta tiếp tục thôi!”
Nữ đế cười nói.
Sau khi thấy được khả năng chơi cờ của Lâm Bắc Phàm, nàng đã không còn lo lắng vấn đề thắng thua nữa.
Ngược lại, nàng còn mong chờ Lâm Bắc Phàm lại dày vò mấy người kia thêm một phen nữa! Cứ dày vò cho đến mức bọn họ phải nghỉ ngờ cả cuộc đời này đi!
Dày vò đến mức bọn họ không thể tự lo liệu được nữa!
Để bọn họ biết mặc dù Đại Võ chúng ta dù có đi xuống thì cũng không bị bắt nạt dễ dàng như vậy!
“Đại Võ bệ hạ, không cần đâu! Có Lâm tế tửu đây thì chúng ta không thắng nổi, thế nên trận đấu này..”
Sắc mặt tam hoàng tử khó coi vô cùng, hắn ta cố nặn ra bốn từ: “Chúng ta thua rồi!”
Nữ đế giữ lại: “Tam hoàng tử Đại Viêm này, ngươi đừng từ bỏ vậy chứ! Cờ đã đánh thì sao có thể bỏ được? Ngươi phải biết rằng người ắt sẽ thắng trời, không cố gắng thì làm sao ngươi biết được tuyệt vọng là thế nào!”
Mọi người bên Đại Viêm: “Đậu mái”
Lâm Bắc Phàm vẫy tay như một tú bà: “Nào nào, các anh bạn bên Đại Viêm, chúng ta làm thêm mấy ván nữa đi! Giờ để ta bớt bớt lại, cho các ngươi thể diện!”
Người bên Đại Viêm: “Đậu má nó...”
Bọn họ tức đến phát run! Đồ xấu xa!
Các ngươi đều là những kẻ xấu xa!
'Tam hoàng tử dứt khoát nói: “Đại Võ bệ hạ, thực sự không cần nữa đâu! Ván cờ này chúng ta nhận thua! Các ngươi cũng không cần khuyên nữa, ta đã quyết định rồi!”
Nữ đế và Lâm Bắc Phàm thở dài một hơi, bọn họ thấy tiếc vô cùng.
Lúc này, tam hoàng tử nói: “Đại Võ bệ hạ, thời gian cũng không còn sớm nữa, tuyển thủ hai bên đã tốn nhiều sức lực, nên trở về nghỉ ngơi thôi! Thế nên trận đấu tạm dừng, ngày mai hằng tiếp tục, bệ hạ thấy thế nào?”
Nữ đế mỉm cười, chắc chắn là thua thảm quá, chịu đả kích lớn quá nên mới muốn quay về để điều chỉnh đây mà.
“Được, trận đấu tạm dừng, ngày mai tiếp tục.”