Mục lục
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CÓ điều buổi tối lúc về nhà, vẫn có một cái đuôi bám theo sau Lâm Bắc Phàm.

“Ta đã bảo rồi mà, ta phải ăn cho người nghèo rớt luôn!” Tiểu quận chúa nghiến răng nghiến lợi.

Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Hoan nghênh quận chúa, coi như ta khao quận chúa vậy! Làm thầy chủ nhiệm một ngày đã khiến quận chúa mệt mỏi rồi!”

“Coi như ngươi thức thời! Chúng ta đỉ mau đi thôi!”

Hai người lên xe ngựa và chầm chậm biến mất trong ánh chiều tà.

Chuyện tiểu quận chúa làm thầy chủ nhiệm nhanh chóng truyền đến đến tai nữ đế.

Nữ đế không khỏi bật cười: “Tiểu Vân Oanh thực sự bị Lâm Bắc Phàm bán mất lại còn đếm tiền giúp hắn, một ngày thôi mà đã không chống đỡ nổi rồi!”

Để tiểu quận chúa tới quản lý đám nha nội, như thế vừa có thể cắt đứt phiền phức mà tiểu quận chúa mang lại vừa có thể quản lý tốt nha nội.

Không thể không khen kế này của Lâm Bắc Phàm quá quyệt!

Thật khiến người ta phải vỗ bàn khen hay!

“Lâm ái khanh, trẫm càng ngày càng hi vọng vào ngươi rồi đấy!”

Nữ đế ném suy nghĩ này ra sau đầu rồi tiếp tục xử lý tấu chương.

Lúc bấy giờ, một phần tấu ch.ương lọt vào mắt nàng.

“Ngày mai sứ thần của nước Đa La tới rồi!”

Ngày hôm sau, tại điện Kim Loan.

“Bái kiến bệ hạ, ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”

“Các vị ái khanh miên lê!”

“Tạ bệ hạ!”

Các quan trong triều đứng dậy và xếp dạt sang hai bên.

Lúc này, một lão thái giám hô to: “Khởi bam bệ hạ, Cáp Mộc vương tử của nước Đa La đưa sứ thần tới yết kiến ạ!”

“Chuẩn!” Nữ đế nói một cách đầy uy nghiêm.

Năm người ăn mặc kì lạ, trông cao to dũng

mãnh bước vào Kim Loan Điện.

Bọn họ giơ tay phải lên đặt lên vị trí trái tim rồi hơi khom người hành lễ, đồng thanh hô: “Bái kiến nữ đế bế hạ nước Đại Võ, chúc nữ đế vạn phúc an khang!”

“Sứ thần nước Đa La, miễn lễ!” Nữ đế nâng tay lên.

“Tạ bệ hạ!” Mọi người ngang đầu lên.

“Cáp Mộc vương tử, lần này ngươi đến là có chuyện gì?”

“Khởi bẩm bệ hạ, lần này ta tới là có năm chuyện quan trọng! Một là để gặp mặt thiên tử, thể hiện tình hữu nghị của nước ta! Hai là để ngắn nhìn giang sơn tươi đẹp của Đại Võ, ba là…”

Hai bên bèn giao lưu vò cùng hòa hợp thân thiện.

Lâm Bắc Phàm đứng ở bên dưới lâng lặng nghe.

Hắn hiểu rất rõ ràng ý tứ trong chuyến đỉ Lân này của sứ thần nước Đa La.

Nước Đa La là một nước nhỏ ở gần biên giới hoàng triều Đại Võ, dân số chưa đến mười

triệu người, thực lực vô cùng có hạn. Trước kia nước này đã từng phát sinh mâu thuẫn với hoàng triều Đại Võ, đánh nhau mấy trận liền, cuối cùng lại bại dưới tay hoàng triều Đại Võ.

Vậy nên lần này bọn họ tới để cầu hòa mà Đại Võ cũng không muốn đánh.

Bởi lẽ hiện giờ hoàng triều Đại Võ loạn trong giặc ngoài nhiều quá rồi, đánh tiếp thì chỉ tự làm tổn thất thực lực của mình mà thôi.

Hai bên đều nhất trí nên mới có cuộc gặp mặt lần này.

Đúng lúc ây, Cáp Mộc vương tử lại vỗ tay.

Phía sau có hai người cung kính bưng một cái hộp tỉnh xảo lên.

“Bệ hạ, đây là thư cầu hòa của nước ta, mời bệ hạ xem!”

“Trình lên đây!” Nữ đế nói.

‘Vâng, thưa bệ hạ!”

Lão thái giám bước xuống, đang định mở hộp ra để lấy thư cầu thì phát hiện ra có gì đó không đúng.

“Cáp Mộc vương tử, mời vương tử mở hộp!”

Cáp Mộc vương tử lắc đầu: “Không mở

được! Hộp này tên là hộp Thiên Lí Giang Sơn, được làm bởi tay hơn chục người thợ khéo léo của nước ta, bắt buộc phải có chìa khóa đặc biệt mới mở được! Thế nhưng do đường xa, chìa khóa đã bị mất! Nghe nói hoàng triều Đại Võ có vô số nhân tài, chắc là sẽ có người mở được chiếc hộp này! Có điều hộp này rất quý, hi vọng người đó có thể mở hộp lấy thư cầu hòa ra với điều kiện đừng làm hỏng hộp!”

Nhũng người có mặt đều là một đám cáo già, Cáp Mộc vương tử vừa mới nói là bọn họ đã biết hắn ta có ý gì rồi.

Rõ ràng đã thua mà vẫn không phục, thế nên mới nhân cơ hội này để làm khó!

Thế nhưng Đại Võ lại không thể không tiếp.

Xem ra mặc dù đây chỉ là một chuyện nhỏ, song lại là trận chiến về mặt thể diện, về mặt khí thế!

Nhìn thì có vẻ chẳng có tác dụng gì, song các nước vẫn cứ phải đấu tranh với nhau!

“Các vị ái khanh có cách gì để mở chiếc hộp Thiên Lí Giang Sơn này không?” Nữ đế nóỉ.

Các quan văn võ trong triều đều tụ lại xem, quan sát kĩ chiếc hộp, ai cũng chau mày suy

nghĩ rồi đồng loạt lắc đầu.

“Khởi bẩm bệ hạ, thần nghĩ hãy mời một thợ mở khóa trong kinh thành đến xem sao!”

“Chuẩn!”

Chưa đầy nửa canh giờ sau, có năm sáu người thợ mở khóa tới.

Thế nhưng sau khi quan sát chiếc hộp, bọn họ đều đồng loạt lắc đầu.

“Cấu trúc của chiếc hộp này khá phức tạp, kết cấu bên trong cũng khá nhiều, nếu không có chìa khóa gốc thì thực sự rất khó có thể mở được! Xỉn thứ cho sự vô năng của thảo dân!”

Chỉ có một người là hơi tự tin.

“Khởi bẩm bệ hạ, xỉn hãy cho thảo dân hai ngày!”

Trong lòng mọi người đều rất nặng nề!

Hai ngày cơ à, thế thì cũng muộn quá rồi!

Nếu như trước khỉ tảo triều kết thúc và vẫn chưa thể mở được hộp vậy là Đại Võ thua!

Sắc mặt mọi người đều rất xấu, còn Cáp Mộc vương tử lại cười một cách đắc ý.

Sau đó hắn ta nói với vẻ tiếc nuối: “Nếu không mở được thì thần chỉ đành lấy đao tách hộp này ra thôi! Mặc dù ảnh hưởng đến hộp

Thiên Lí Giang Sơn nhưng tình hữu nghị giữa hai nước vẫn quan trọng nhất!”

“Hừ!” Nữ đế chẳng vui vẻ gì, nàng nhìn các quan một lượt.

Quan văn quan võ khắp triều đêu xấu hổ mà cúi thấp đầu.

Lúc này, nàng lại phát hiện có một người từ đầu đến cuối vẫn vô cùng bình tĩnh. Trong lòng nàng bỗng dấy lên niềm hì vọng, hỏi: “Lâm ái khanh, nqươỉ có cách qì khônq?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK