“Hắn ta làm sao?” Lão già có một dự cảm chẳng lành.
Lâm Bắc Phàm che mặt: “Hắn ta còn chết thảm hơn cả Bái Nguyệt giáo chủ, hắn ta bị người ta thiêu sống!"
“Đậu má!” Toàn thân lão giả rét lạnh.
Adv
“Sao bọn họ đều chết vậy?"
“Còn vì sao nữa? Bởi vì bọn họ đưa ra quan điểm không dung thế tục, dẫn đến mọi người bất mãn và phẫn nộ, do vậy với bị thu phục đó!"
Lâm Bắc Phàm nói: “Lão tiên sinh, quan điểm thứ ba của ngươi thì sao!"
Adv
“Ôi chao!"
Sắc mặt lão giả trắng bệch, chân hắn ta nhũn ra rồi ngã phịch xuống.
“Thầy ơi! Thầy làm sao thế?” Diêu Chính vội chạy đến đỡ, hắn ta sốt sắng.
Lão giả đổ mồ hôi: “Lão phu không sao..."
“Thầy còn nói không sao, lưng ướt đẫm mồ hôi rồi đây này!"
Hai người lại ngồi xuống, trên mặt toàn là mồ hôi như thể vừa mới dạo trước mặt Diêm Vương một phen vậy.
“Phải biết rằng bệnh từ miệng mà ra, họa cũng từ miệng mà ra!"
Lâm Bắc Phàm vừa uống rượu vừa cười: “Thế nên có vài chuyện bản thân mình biết thôi là được, đừng nói ra bên ngoài! Cũng may mà ngươi gặp được ta, nếu đổi lại là người khác thì bọn họ đã kích động lên rồi. Đúng là chuyện khiến người ta không tưởng tượng nổi mà, các ngươi có hối hận cũng đã muộn!"
"Vâng vâng vâng, thừa tướng đại nhân dạy phải!” Hai người khiêm tốn nhận dạy bảo.
“Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, uống rượu cho đỡ áp lực đi đã! Uống xong thì chúng ta lại nói những chuyện khác!” Lâm Bắc Phàm rót rượu cho hai người. Bọn họ uống vài ly xong, cuối cùng cũng không còn sợ hãi nữa...
Sau khi nói chuyện xong, Lâm Bắc Phàm quyết định tuyển vị lão giả đó vào Quốc Tử Giám, đảm nhiệm một vị trí ti nghiệp khác, phụ trách quản lý thường ngày trong Quốc Tử Giám và xây dựng viện nghiên cứu.
Một là bây giờ hắn vừa là thừa tướng vừa là nguyên soái, còn là phủ doãn kinh thành và tế tửu Quốc Tử Giám, công vụ thật sự quá bận rộn, cần tìm một trợ thủ.
Ở chỗ khác không nói, chỉ nói riêng Quốc Tử Giám, một năm qua vẫn luôn là Diêu Chính phụ trách công việc ngày thường.
Nhưng tuổi tác của hắn ta đã lớn, có đôi khi khó tránh khỏi lực bất tòng tâm.
Lâm Bắc Phàm vẫn luôn muốn tìm người nhưng vẫn chưa có ứng cử viên phù hợp, lúc này La Quang Hải tìm tới cửa, vừa vặn hợp ý hắn.
Hắn ta làm quan nhiều năm, đã từng làm đến chức quan tứ phẩm, chứng minh bản thân đủ năng lực.
Hơn nữa đối phương một lòng muốn dạy học, truyền thụ lại học vấn của mình cho người sau, tới Quốc Tử Giám nhậm chức vừa vặn thích hợp.
Hai là Quốc Tử Giám mới thành lập viện nghiên cứu chưa được bao lâu, cần một người lãnh đạo.
Viện nghiên cứu này là bộ phận chuyên nghiên cứu phát minh sáng tạo mấy thứ như khí cầu lớn, tàu đệm khí,giống với viện khoa học ở hiện đại, vô cùng được triều đình coi trọng, do Lâm Bắc Phàm đảm nhiệm chức viện trưởng, thống lĩnh toàn bộ công việc.
Nhưng vẫn là câu nói đó, hắn quá bận, thường xuyên không quản lý được, chỉ có thể chịu trách nhiệm phương hướng chung, còn đến vấn đề nhỏ thì không được.
Muốn tìm người khác tới phụ trách nhưng người khác toàn học đạo của Khổng Mạnh, khá cổ hủ, tư tưởng không đủ rộng mở, kêu bọn họ tới quản cũng không quản tốt được, thậm chí sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của viện nghiên cứu.