Mục lục
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cứ như thế, lại thêm ba ngày nữa trôi qua, mọi người thật sự không thể tìm ra nổi một tên mã tặc nào nữa.

Đến cả Ngưu Ma Vương cũng không tìm được.

Vì vậy, triều đình trịnh trọng tuyên bố rằng: Sự kiện giết thổ phỉ đã kết thúc vang dội!

Những người có tên trên bảng anh hùng, cũng đã có thể tự xưng là anh hùng diệt cướp, triều đình sẽ dán thông cáo, danh tiếng tốt đẹp của bọn họ sẽ được truyền đi khắp thiên hạ!

Trong đó, bằng chiến tích dũng mãnh người giết được nhiều thổ phỉ nhất, xếp đầu tiên trên bảng anh hùng, được gọi là đại anh hùng diệp cướp, tiếng thơm vang khắp tứ phương, được người đời ca ngợi!

"Chúc mừng Ngưu Ma Vương đại hiệp!"

Các cao thủ của Lục Phiến Môn cùng nhau chắp tay. chúc mừng hắn ta: "Từ lần đầu tiên gặp ngươi, bản quan đã biết ngươi không phải người đơn giản rồi mà! Không ngờ ngươi không chỉ trở thành anh hùng diệt cướp, mà còn trở thành đại anh hùng nữa cơ đấy, thật thần kỳ!"

"Cảm ơn các vị! Cảm ơn!"

Ngưu Ma Vương vô cùng kích động, cả người run lên.

Hắn ta siết chặt hai nắm đấm, cuối cùng thì cũng thực hiện được mục tiêu của mình rồi! Vậy thì chẳng phải hắn ta có thể...

Cao thủ của Lục Phiến Môn cười nói: "Ngưu Ma Vương đại hiệp, triều đình bọn ta đã hứa, nếu trở thành đại anh hùng diệt cướp, triều đình bọn ta sẽ đồng ý với một điều kiện của ngươi trong mức độ cho phép! Giờ ngươi có yêu cầu gì hãy nói cho ta, ta sẽ dâng tấu lên thánh thượng! Thánh thượng anh minh, chắc chắn sẽ chấp nhận nguyện vọng này của ngươi!"

"Cảm ơn!"

Ngưu Ma Vương lấy chiếc mũ đang đội xuống, kéo. khăn che mặt ra, để lộ gương mặt của mình.

Mọi người nhìn thấy mặt hắn ta, đều sửng sốt: "Ngươi, ngươi, ngươi là..."

"Đúng như các ngươi đã thấy! Nguyện vọng của ta là...

Tại buổi tảo triều trong Kim Loan Điện, hoàng cung kinh thành.

"Khởi bẩm bệ hạ, vi thần nhận lệnh phụ trách giải quyết chuyện mã tặc! Hiện giờ đã hơn nửa tháng, tổng cộng giết được bốn nghìn hai trăm tám mươi hai tên giặc cướp, Ký Bắc và các khu vực xung quanh không còn tên mã tặc nào nữa, mối họa mã tặc đã kết thúc, mong bệ hạ minh xét!"

Tổng đầu mục của Lục Phiến Môn báo cáo tình hình diệt giặc cướp. Nữ đế nghe xong thì rất vui.

Hoàng thúc, ngươi bị tổn thất nhiều binh mã thế này, còn ăn nổi cơm không vậy? Thật muốn xem hiện giờ sắc mặt ngươi thế nào rồi quá!

Hẳn là rất vui đây! Ha ha!

"Quách ái khanh, việc lần này ngươi làm không tồi! Thưởng vạn lượng bạc trắng, một viên dạ minh châu, mười viên long nhãn trân châu! Còn nữa, mỗi người tham gia giải quyết vụ việc lần này đều được thưởng nghìn lượng bạc!

"Đa tạ bệ hạ ban thưởng!"

Tổng đầu mục của Lục Phiến Môn vô cùng mừng rỡ. Công lao và những món ban thưởng này gần như bọn họ vô tình vớ được vậy.

Bởi vì bọn họ không hề phải bỏ ra chút công sức nào, không cần phải mạo hiểm tính mạng cũng chẳng cần đổ máu và mồ hôi, công việc chính chỉ là nghiệm thu và phát tiền mà thôi, vậy mà cũng được ghi nhận công lao như thế này.

Thật sự rất cảm ơn tế tửu đại nhân!

Đột nhiên Quách đầu mục phát hiện ra, đi theo tế tửu đại nhân thật sự rất có tương lai!

Vụ việc hai Tông Sư lần trước, hắn ta và các anh em đã chuẩn bị sẵn tâm lý hy sinh vì đất nước rồi. Nhưng tế tửu đại nhân vừa ra tay đã dễ dàng di chuyển chiến trường ra khỏi kinh thành, bọn họ không chỉ không cần hy sinh, mà còn kiếm được một khoản tiền từ vụ việc đó.

Sau đó, việc luyện binh trên nước cũng nhờ có tế tửu đại nhân báo tin cho hắn ta nên hắn ta mới có thể tạo. nên công lao ấy.

Và cả công lao vừa rồi nữa...

Tế tửu đại nhân, thật sự là phúc tinh của hắn ta! Xem ra, sau này hắn ta phải qua lại với tế tửu đại nhân nhiều hơn mới được!

"Ngoài ra còn một người nữa, xứng đáng được trọng thưởng hơn hẳn!"

Nữ đế mỉm cười nhìn Lâm Bắc Phàm: "Nếu không có Lâm ái khanh dâng lên diệu kế này, triều đình ta đã chẳng thể giải quyết họa mã tặc dễ dàng như thế! Lâm ái khanh, ngươi không thể không nhận lấy công lao lần này!"

"Giúp bệ hạ phân ưu là phận sự của thần!"

Lâm Bắc Phàm dõng dạc đáp.

"Trẫm biết hiện giờ ngươi chẳng thiếu thứ gì, nên không phong thưởng cho ngươi nữa vậy! Công lao lần này ngươi tạm thời nhớ kỹ lấy, lần sau tiếp tục lập công rồi phong thưởng luôn một thể!"

Nữ đế lớn tiếng nói.

Lâm Bắc Phàm hiểu, nữ đế lại muốn tích góp công lao cho hắn đây mà, đến khi tích góp đủ rồi thì thăng cho hắn thêm một cấp quan!

"Tạ bệ hại" Lâm Bắc Phàm đáp.

"Khởi bẩm bệ hạ, trong quá trình diệt cướp lần này, có mười vị anh hùng diệt cướp, mỗi người giết được ít nhất hai trăm tên thổ phỉ! Chính nhờ bọn họ nên chúng ta mới có thể thuận lọ trừ được đám cướp này! Thần đã làm theo lệnh của bệ hạ, thông cáo danh tiếng tốt đẹp của bọn họ truyền đi khắp thiên hại"

Quách đầu mục báo cáo tiếp. "Quách ái khanh, việc này ngươi làm rất tốt!" Nữ đế gật đầu.

"Trong số đó có một người, đã giết được năm trăm mười bốn tên mã tặc, trở thành đại anh hùng diệt cướp! Nhưng thân phận của người này khá đặc biệt, điều kiện mà hắn ta đưa ra cũng rất đặc biệt, thần không dám quyết định, nên muốn bẩm báo lên bệ hại"

Tâm trạng của nữ đế đang vui vẻ: "Vị đại anh hùng đó là ai, điều kiện của hắn ta là gì, tại sao ngươi lại không dám đồng ý?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK