Hắn nhìn nữ đế xinh đẹp trước mắt, lắp bắp nói: “Bệ hạ, bệ hạ đi cùng thần á?”
Nữ đế cười khanh khách: “Không sai! Đã lâu rồi trẫm không ra khỏi kinh thành, cũng đến lúc đi thăm thú các nơi rồi! Trẫm muốn xem xem dưới sự quản lý của trầm, Đại Võ sẽ trông như thế nào, dân chúng có sống tốt hay không, có được ăn ngon ngủ yên hay không!” Trong lòng Lâm Bắc Phàm lại càng hoang mang hơn nữa!
Lần này hắn ra ngoài là muốn đưa theo các người đẹp, bạn bè thân thiết đi du ngoạn giang sơn, sau đó tiện thể giám sát dân tình hơn.
Đưa theo nữ đế thì còn chơi kiểu gì nữa?
Lâm Bắc Phàm lập tức nói: “Bệ hạ, không được đâu ạ!”
Nữ đế chau mày: “Sao lại không được?”
Lâm Bắc Phàm khuyên bảo: “Bệ hạ, bệ hạ là hoàng đế của Đại Võ, quản lý tất cả, sự vận hành của đất nước không thế thoát ly khỏi bệ hạ, sao bệ hạ có thể rời khỏi kinh thành được? Bệ hạ không ở triều đường thì quốc gia sẽ loạn đấy!”
Nữ đế phất tay: “Ái khanh không cần lo, mặc dù trẫm ra ngoài tuần tra song vẫn sẽ xử lí chuyện
triều chính! Trong các triều đại trước đó cũng có trường hợp như vậy mà! Chỉ cần sắp xếp mọi thứ một cách ốn thỏa thì sẽ không loạn đâu!” Lâm Bắc Phàm lại khuyên: “Nhưng mà bệ hạ à, bệ hạ ra ngoài tuần tra không phải chuyện nhỏ đâu! Để bảo vệ sự an toàn và vấn đề ăn uống, đi lại của bệ hạ, chắc chắn chúng ta sẽ phải sắp xếp một lượng lớn người đi theo, dọc đường còn phải đút lót cho các quan viên, hao tài tốn của, người ta sẽ mắng bệ hạ là hôn quân đó! Mong bệ hạ suy xét!”
Nữ đế lại phất tay, nàng chẳng để tâm: “Thì vốn dĩtrầm đã là hôn quân rồi, cứ kệ cho bọn họ nói!”
“Đậu má!” Lâm Bắc Phàm sững sờ.
Người khác mắng ngươi là hôn quân rồi mà ngươi không thèm đế tâm ư?
“Nhưng mà bệ hạ…
“Đủ rồi, ái khanh!”
Nữ đế nói: “Hiện giờ quốc gia thống nhất, bốn bề yên bình, chẳng lẽ trầm không được hưởng thụ hay sao?”
“Bệ hạ, không phải là không được, bệ hạ có thế đối sang lúc khác được không?”
Nữ đế phẫn nộ: “Ái khanh, ngày thường ngươi khá là nhanh trí, tại sao tới lúc này lại chọc giận trẫm chứ? Ngươi mà nói thêm câu nữa là
trẫm sẽ phạt ngươi… phạt ngươi… ở lại triều đường, giúp trẫm xử lý việc triều chính đến khi nào trầm về thì thôi!”
Câu nói này của nữ đế không khác gì một quả bom, Lâm Bắc Phàm lập tức ngậm miệng lại!
Nữ đế thì cười thâm trong lòng, ta không tin không trị được ngươi!
Trông dáng vẻ khố sở của hắn, nữ đế lại không nỡ: “Ái khanh, ngươi đừng buồn nữa, trẫm cho phép ngươi đưa theo người nhà, như vậy thì trên đường cũng không cô đơn nữa!”
“Tạ bệ hạ!” Lâm Bắc Phàm âm thầm rơi lệ, đây chắc là trong họa có phúc nhỉ.
Hôm ấy, nữ đế bèn tuyên bổ chuyện này với bên ngoài.
Sau đó sau ba ngày chuẩn bị, đoàn thuyền sang trọng bắt đầu xuất phát rời khỏi kinh thành.
Hành trình sẽ như sau: Đầu tiên bọn họ sẽ đi về phía nam, tới đất Giang Nam.
Từ xưa đến nay Giang Nam luôn giữ vai trò là khu kinh tế quan trọng của Đại Võ, đồng thời cũng là kho lương thực chính, vị trí cũng cực kì quan trọng, thế nên nữ đế muốn tới xem tình hình Giang Nam trước, nếu không có vấn đề gì thì sẽ đi về phía bắc, tới Giang Đông.
Cứ đi tiếp về phía bắc là sẽ đến Ký Bắc, như
vậy thì bọn họ có thể quay về rồi. Nếu nhanh thì sẽ mất hai tháng, chậm thì khoảng ba tháng.
Lúc này, do vừa mới xuất phát nên vẫn chưa ra khỏi kinh thành hắn, nữ đế cũng không ra ngoài thưởng ngoạn phong cảnh mà ngồi bên trong khoang thuyền của mình, vùi đầu phê duyệt tấu chương.
Nàng định sẽ xử lý xong quốc sự rồi mới đi dạo chơi. Nàng chính là một hoàng đế chăm chỉ vậy đấy.
Còn Lâm Bắc Phàm thì bắt đầu trộm lười, hắn chơi đùa vui vẻ với các nàng trên thuyền.
“Các ngươi nhìn kìa, có một đàn cá đang đuổi theo chúng ta!”
“ở đây nữa… ở đáy có một con cá chép màu đen, trông to béo lắm!”
“Chảy cả nước miếng rồi, chúng ta câu nó lên rồi kho ăn đi!”
“Chỉ kho thôi thì lãng phí quá! Đầu cá có thế nấu canh, thân cá thì chặt làm đôi, một nửa để kho, nửa còn lại thì hấp, đuôi cá có thể nấu với tiêu!”
“Tiểu quận chúa, quận chúa nói vô cùng có lý!”
Những tiếng cười đùa huyên náo truyền vào bên trong khoang thuyền.
Nữ đế thấy lòng mình không yên, nàng không ngồi yên được nữa, bèn nghiến răng nghiến lợi nói: “Trẫm đang ở bên trong vất vả phê duyệt tấu chương mà các ngươi lại ở bên ngoài chơi vui vẻ như vậy? Người đâu, đi gọi Lâm ái khanh vào đây!”
Không lâu sau, Lâm Bắc Phàm bèn tiến vào, hắn chắp tay hỏi: “Bệ hạ có gì dặn dò ạ?”
“Ái khanh, ngươi đến đúng lúc lắm!”
Nữ đế híp mắt cười, nàng đứng lên, kéo Lâm Bắc Phàm tới ghế của mình, ấn vai hắn ngồi xuống và bảo: “Ngươi phê duyệt đống tấu chương này đi!”
Lâm Bắc Phàm ngơ ngác: “Thế bệ hạ…”
Nữ đế vươn vai một cái, đoạn bảo: “Trầm ngồi lâu quá nên hơi mệt, trẫm muốn ra ngoài đi dạo cho thư giãn gân cốt! Trước khi trẫm về thì số tấu chương này giao cho ái khanh phụ trách đó!”
Lâm Bắc Phàm cực kì hiểu cho nữ đế, hắn gật đầu: “Được, bệ hạ!”
Hẳn tiếp nhận công việc của nữ đế, còn nàng bèn rời đi.