Phải biết rằng hiện giờ loại lúa nước này trung bình cho ra một trăm cân trên một mẫu. Thu hoạch được một trăm bảy mươi lăm cân trên một mẫu đã được coi là bội thu rồi!
Như giống lúa Thái Bình mà Lâm Bắc Phàm nghiên cứu đã nâng cao sản lượng hơn năm mươi cân, đó đã là thành tựu khiến người ta phải khiếp sợ rồi.
Hiện giờ hắn còn nói phải nghiên cứu ra giống lúa nước có sản lượng năm trăm cân một mẫu! Chuyện này…
Mặc dù hơi khoa trương nhưng nghe rất có hi vọng! Nữ đế vội hỏi: “Ái khanh, ngươi thật sự làm được sao?”
“Bệ hạ, chuyện thành hay bại là do con người!”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Đến lúa Thái Bình cho sản lượng một trăm năm mươi cân một mẫu mà chúng ta cũng nghiên cứu được thì lúa năm trăm cân một mẫu còn xa vời sao? Dù không đạt được năm trăm cân thì cũng phải khoảng hai trăm cân, những điều này đều có hi vọng hoàn thành được. Như vậy là đủ để giải quyết vấn đề cơm ăn của rất nhiều người!”
“Ngươi nói cũng phải!”
Nữ đế rất tán thành, nàng nhìn Lâm Bắc Phàm mà cảm động vô cùng: “Ái khanh, ngươi lại lập đại công rồi, nhưng lại không nhận thưởng, đã thế còn đau đáu vấn đề cơm ăn của nhân dân. Đại Võ ta cần một trụ cột như ngươi! Có ngươi là niềm vinh hạnh của trẫm và đất nước này!”
Lâm Bắc Phàm cũng cảm động vô cùng, bởi vì nữ đế nói hay quá!
Hắn vì Đại Võ, vì bách tính chứ tuyệt đối không phải vì tiền!
Nhân cách của hắn vĩ đại, thánh nhân trông thấy hắn còn phải quỳ xuống!
Lúc bấy giờ, nữ đế lại ngoảnh đầu nhìn Hộ bộ thượng thư: “Tiền ái khanh, bắt đầu từ năm nay, năm nào cũng chuẩn bị một nghìn vạn lượng để làm kinh khí nghiên cứu lúa nước cho Lâm ái khanh!”
“Thần đồng ý việc ủng hộ thừa tướng đại nhân tiếp tục nghiên cứu lúa nước, song mỗi năm chi một nghìn vạn lượng thì… liệu có nhiều quá không?”
Tiền Viễn Thâm có hơi không vui: “Vi thần cho rằng không cần dùng nhiều tiền như vậy, ba, bốn trăm vạn lượng là đủ rồi.”
“Im miệng! Ngươi đúng là kẻ ngoài nghề mà đòi dạy đời người trong nghề!”
Lâm Bắc Phàm quát: “Ngươi tưởng ba, bốn trăm vạn là đủ để nghiên cứu lúa nước ư? Đúng là quá ngu muội! Ngươi cho người khác ba, bốn trăm vạn lượng đi, xem họ có thể nghiên cứu ra lúa Thái Bình hay không?”
Tiền Viễn Thâm lập tức á khẩu: “Ta…”
Lâm Bắc Phàm nói với giọng đanh thép: “Ta cho ngươi hay, nếu không phải ta tự bỏ tiền túi thì một nghìn vạn lượng cũng chẳng đủ đâu! Ngươi lại muốn bớt tiền, làm chậm trễ việc nghiên cứu lúa nước, không cho bách tính có cơm ăn, đúng là xảo quyệt mà! Đồ không có nhân tính!”
Tiền Viễn Thâm bị chặn họng nên rất ấm ức.
Ta chỉ lắm lời một tí thôi mà? .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân
2. Hạnh Phúc Của Kẻ Ngốc
3. Manh Thê Phúc Hắc
4. Người Anh Yêu Là Em
=====================================
Ấy vậy mà bị ngươi mắng là kẻ xảo quyệt, không có nhân tính!
Thôi được rồi, về sau ta không thèm lắm miệng nữa, dẫu sao thì cũng không phải tiền của ta!
“Không ngờ ái khanh lại phải bỏ ra nhiều như vậy, thật sự vất vả cho ngươi quá rồi!”
Nữ đế đau lòng nói: “Tiền ái khanh, ngươi không cần phải tranh cãi nữa, cứ một nghìn lượng mà làm! Có khổ cũng không được để trung thần khổ, có mệt cũng không được để quan tốt mệt!”
“Đa tạ bệ hạ đã thấu hiểu!” Lâm Bắc Phàm cảm động không thôi.
Sau này mỗi năm hắn sẽ cuỗm được một nghìn vạn lượng!
Bách quan chán nản, hắn là mà trung thần ư? Hắn mà là quan tốt ư? Hừ!
Bách quan văn võ bốc bừa một người cũng phúc hậu hơn hắn!
“Cơ mà bệ hạ, mặc dù tính ứng dụng của lúa Thái Bình rất tốt, sản lượng cũng cao, nhưng nó vẫn có khuyết điểm!” Lâm Bắc Phàm lại bảo.
Nữ đế chau mày: “Ái khanh, nó có khuyết điểm gì?”
Lâm Bắc Phàm bẩm báo: “Khuyết điểm thứ nhất là vị của nó không ngon cho lắm, khi ăn không được tròn vị và thơm như lúa nước thông thường!”
Hai đầu mày của nữ đế giãn ra, nàng mỉm cười: “Đây không phải khuyết điểm gì lớn, chỉ cần cho mọi người có cơm ăn thôi là đủ! So với việc đói bụng thì vị và hương thơm có là gì, không phải chuyện gì to tát hết!”
“Bệ hạ nói phải! Khuyết điểm thứ hai chính là… loại lúa này không nhân chủng được!”
Mọi người kinh ngạc: “Không nhân chủng được? Chuyện này…”
Lâm Bắc Phàm bình tĩnh giải thích: “Bởi vì nguyên lí của lúa Thái Bình là lợi dụng ưu thế tạp chủng của mình, sau khi lai giống xong thế hệ lúa sau sẽ kế thừa những tính chất tốt, do đó cho sản lượng cao, tính thích ứng mạnh mẽ! Thế nhưng bản chất của nó là lai tạo từ nhiều loại giống khác nên thế hệ lúa sau sẽ xuất hiện sự chia tách gen, biểu hiện ở chỗ hình dạng của chúng không giống nhau!”
Bách quan nghe mà mông lung: “Nghĩa là sao?”
“Nói một cách thông tục thì đời lúa Thái Bình thứ nhất có thể cho sản lượng gấp bốn, năm lần! Đến đời thứ hai sản lượng sẽ giảm xuống rất nhiều, chỉ gấp khoảng hai lần mà thôi! Tới đời thứ ba thì hầu như không khác gì lúa nước bình thường! Thế nên lúa Thái Bình này bắt buộc phải chế tạo mỗi năm một lần, phải do chúng ta nuôi cấy mới đảm bảo được chất lượng!”
Sắc mặt mọi người lộ vẻ u sầu: “Hả? Lại còn vậy nữa?”
“Không có cách để tránh tình trạng này hay sao?” Nữ đế vẫn cố hỏi…