Triệu Khoát kinh hãi: "Thừa tướng đại nhân, vì sao bốn trận đại chiến này không đáng khoe khoang? Binh pháp lấy ít thắng nhiều, lấy yếu thắng mạnh như thế, vì sao được không tính là binh pháp hay?"
Lâm Bắc Phàm lạnh nhạt cười: "Đánh trận, cách dùng binh tốt nhất là thắng bằng mưu lược, sau đó là thắng bằng ngoại giao, tiếp theo dùng vũ lực đánh bại quân địch, hạ sách cuối cùng là tấn công thành trì của địch!"
Triệu Khoát nghe xong có hơi đăm chiêu.
Lâm Bắc Phàm tiếp tục nói: "Ý tứ của những lời này là binh pháp hay nhất thật ra là dùng mưu lược để đánh bại ý đồ chiến lược và hành động của địch nhân. Như thế sẽ không tổn thất binh mã lương thảo, bảo vệ đất nước!"
"Thứ hai, đó là sử dụng ngoại giao để đánh bại kẻ thù, khiến hắn ta bị cô lập và thất bại. Phương pháp này cũng không tổn thất binh mã lương thảo, cũng có thể bảo vệ quốc gia, là binh pháp hay!"
"Tiếp theo mới là dùng binh, dùng vũ lực đánh bại địch nhân. Nhưng chỉ cần dụng binh sẽ phải hao phí nhân lực, vật lực cực lớn, thậm chí là sức mạnh của toàn bộ đất nước, sẽ làm dao động nền móng của quốc gia, làm cho dân chúng sinh linh khốn khổ, dân chúng lầm than! Cho dù hy sinh nhỏ đến đâu cũng là hy sinh, cực kỳ không nên, là một phương pháp kém cỏi!"
“Hạ sách nhất chính là mang binh tấn công thành trì của địch nhân, thương vong lớn nhất, hy sinh nhiều nhất, là biện pháp bất đắc dĩ nhất, vô cùng không đề cao, tốt nhất là không nên làm!"
"Cho nên, bốn trận chiến của ta cũng không đáng khen ngợi! Tuy rằng cuối cùng đều thắng, đều là lấy ít thắng nhiều, lấy yếu thắng mạnh, nhưng chung quy vẫn có hy sinh, mang đến tổn thất không nhỏ cho Đại Võ!"
Lâm Bắc Phàm thở dài: "Chuyện binh là quốc gia đại sự, là nơi sống chết, là đạo tồn vong! Cho nên, binh pháp tốt nhất chính là có thể không đánh giặc thì cố gắng không đánh giặc! Có thể sử dụng phương pháp bên ngoài chiến tranh để giải quyết chiến tranh! Không cần chiến mà vẫn khiến binh lính của người khuất phục, không cần chiến mà vẫn khiến vua của người khuất phục, không cần chiến mà vẫn khiến quốc gia của người khuất phục, binh pháp hay chính là như thế!”
Cả thể xác lẫn tinh thần của Triệu Khoát run lên!
Binh pháp tốt nhất chính là có thể không đánh giặc thì cố gắng không đánh giặc!
Có thể sử dụng phương pháp ngoài chiến tranh để giải quyết chiến tranh thì sử dụng phương pháp ngoài chiến tranh để giải quyết!
Không cần chiến mà vẫn khiến binh lính của người khuất phục, không cần chiến mà vẫn khiến vua của người khuất phục, không cần chiến mà vẫn khiến quốc gia của người khuất phục, binh pháp hay chính là như thế!
Mỗi một câu nói này đều lật đổ tất cả nhận thức trước kia của hắn ta, mang đến cho hắn ta một trận gió bão lớn trong đầu mà trước nay chưa từng có!
Nhưng ngẫm lại, lại khiến người ta suy nghĩ sâu sắc, khiến hắn ta thức tỉnh như vậy!
Binh pháp có thể không đánh giặc mà cũng có thể giành được chiến thắng mới thật sự là binh pháp hay!
Binh pháp mưu lược mà trước đây mình theo đuổi và luôn tự hào, tất cả đều thật thấp kém!
Triệu Khoát cúi lạy một cách tâm phục khẩu phục, nói: "Thừa tướng đại nhân, ta hiểu rồi!"
"Ta lại hỏi ngươi, tướng quân như thế nào mới có thể được coi là tướng quân giỏi?" Lâm Bắc Phàm nói ra vấn đề thứ ba.
Triệu Khoát lập tức đáp: "Tướng quân dụng binh như thần có thể được gọi là tướng quân giỏi!"
Lâm Bắc Phàm khẽ lắc đầu: "Không đúng! Tướng quân dụng binh như thần thắng nhiều bại ít, có thể gọi là tướng quân tất chiến tất thắng! Tuy rằng thua ít, nhưng nếu thua ở trận chiến mấu chốt vậy sẽ thất bại thảm hại, thậm chí dẫn đến tan cửa nát nhà, vì vậy không thể được coi là tướng quân giỏi!”
Triệu Khoát lại nói: "Tướng quân bách chiến bách thắng có thể gọi là tướng quân giỏi!"
Lâm Bắc Phàm lại lắc đầu một lần nữa: "Cũng không đúng! Mặc dù bách chiến bách thắng nhưng thắng lợi của hắn ta đều dựa trên hy sinh to lớn! Tuy rằng thắng lợi, nhưng quốc gia lại vì thế mà bị kéo xuống, loại thắng lợi này thì có ý nghĩa gì?"
"Cái này......" Triệu Khoát không trả lời được.
Trong lòng tràn ngập nghi hoặc, người dùng binh như thần không thể xưng là tướng quân giỏi, người bách chiến bách thắng cũng không được gọi là tướng quân tốt, vậy thế nào mới là tướng quân giỏi?
Triệu Khoát chắp tay, khiêm tốn hỏi: "Kính xin thừa tướng chỉ giáo!"
"Thật ra lúc trước, ta đã nói với ngươi rồi!" Lâm Bắc Phàm cười nói.
"Đã nói rồi sao?" Triệu Khoát nghi hoặc, cần thận nghĩ lại, hình như không hề có.
"Ta quả thật đã nói rồi!" Lâm Bắc Phàm quát: "Không cần chiến mà vẫn khiến binh lính của người khuất phục, không cần chiến mà vẫn khiến vua của người khuất phục, không cần chiến mà vẫn khiến quốc gia của người khuất phục, binh pháp hay chính là như thế! Có thể vận dụng binh pháp này, chính là tướng quân giỏi nhất!"
"Cho nên tướng quân giỏi nhất chính là không thông qua đánh giặc mà vẫn có thể khiến địch nhân khuất phục! Không công thành mà có thể khiến địch nhân mở thành đầu hàng! Không phí một binh một tốt mà đạt được thắng lợi toàn diện!"
"Cho nên, tướng quân càng lợi hại lại càng không có được chiến tích huy hoàng, càng sẽ không có được chiến công khiến người ta ca tụng, bởi vì hắn thắng lợi không hề chấn động lòng người, không có bất kỳ sự hồi hộp nào đáng để nhắc đến, tất cả đều giống như nước chảy mây trôi!"
"Tổng kết lại chính là..."
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: "Người thiện chiến không có công lao hiển hách!"
Trong lòng Triệu Khoát chấn động: "Đa tạ thừa tướng đã chỉ điểm!"