Tiền Viễn Thâm tức đến nỗi cả người run lên: “Thằng ngỗ nghịch này!”
Hắn ta giơ tay lên đang định cho con trai một cái tát thì lại bị bà vợ già ngăn cản.
“Thôi được rồi, chuyện này có gì to tát đâu? Dù sao nó cũng là con trai ngươi, ngươi đừng có mà động tay động chân, lỡ đánh đau nó, ngươi không đau lòng thì ta cũng đau lòng!”
Tiền Viễn Thâm càng giận hơn: “Ngươi xem ngươi đi, con hư tại mẹ, nó bị ngươi chiều quá thành hư rồi đấy!”
Bà vợ và Tiền Đa Tài chẳng thế nói gì nữa.
“Nhưng Lâm Bắc Phàm cũng là tên khốn nạn!” Tiền Viễn Thâm nghiến răng nghiến lợi: “Tham nhiều tiền như thế còn chưa biết đủ, tham đến nỗi không biết điểm dừng! Ngày mai nhất định ông đây phải cho hẳn một
trận!”
Nhà của Công bộ thượng thư Vương Viễn Sơn.
Nha nội Vương Nhược Phong vừa về đến nhà đã quỳ rạp xuống trước mặt mẹ mình mà khóc sướt mướt: “Mẹ, mẹ phái giúp con! Mẹ không giúp con thì con mất mạng đấy…”
“Ôi con trai ta, sao thế này?” Mẹ hắn ta lo lắng hỏi.
“Con hết sạch tiền rồi! Nếu trong vòng ba ngày mà không gom đủ mười vạn lượng thì con sẽ bị đánh chết cho mà xem! Mẹ, cầu xin mẹ nói với cha giúp con, cho con thêm mười vạn lượng được không?”
Tối đó, Vương Viễn Sơn về tới nhà cũng vô cùng tức giận.
Hắn ta không chỉ giận con trai mình mà càng tức vì Lâm Bắc Phàm hơn: “Hay cho tên Lâm Bắc Phàm nhà ngươi, ngươi thực sự coi con trai ta là lúa, thích gặt là gặt chắc? Hắn đã dám làm thế này thì sau này còn việc gì hắn không dám làm nữa, nhất định ngày mai lão phu phái vạch tội hắn!”
Nhà của các quan lại khác cũng xáy ra tình trạng tương tự.
Nhưng người tức giận nhất là Lại bộ thượng thư Cao Thiên Diệu bởi vì đứa con trai quý giá của hẳn ta lại bị đánh nữa rồi.
Được lắm, không chỉ ăn tiền mà còn đánh con trai hắn ta bong da tróc thịt, làm hắn ta đau lòng muốn chết.
L& đánh con trai hắn ta thành một đứa tàn tật thì phái làm thế nào bây giờ?
Tối hôm ấy, Lại bộ thượng thư Cao Thiên Diệu lập tức xông tới nhà của Lâm Bắc Phàm.
“Cao đại nhân, cơn gió nào thổi ngươi tới đây thế?” Lâm Bắc Phàm cười híp mắt mà hỏi.
“Ngươi biết rồi còn hỏi!” Cao Thiên Diệu hùng hổ nói: “Lâm Bắc Phàm, ngươi đánh con trai ta thành ra thế kia, có phải ngươi ỷ vào ân sủng của bệ hạ nên tướng ta không dám làm gì ngươi đúng không?”
“Cao đại nhân, sao ngươi không hỏi xem con trai ngươi đã làm ra chuyện gì?”
“Nói chỉ là một đứa trẻ con thì có thế làm ra chuyện gì được chú? Ngươi lấy việc công trả thù riêng thì có!”
Lâm Bắc Phàm không cười nữa, sắc mặt cũng sầm xuống: “Cao đại nhân, con trai
ngươi, Cao Thiên Vũ, đã tuyên bố sẽ thuê người đến giết ta đấy! Đây là điều cấm kỵ trên quan trường, đừng nói là ngươi không hiểu đấy nhé? Ta không đuổi học con trai ngươi là đã chừa cho hắn ta một con đường sống rồi, vậy mà ngươi lại còn đêh tận nhà ta đòi lý lẽ, đây là thứ đạo lý gì thế?”
Sắc mặt của Cao Thiên Diệu hơi thay đổi.
Chốn quan trường quả thực có một quy tắc không được phép phạm phải, chính là không được thuê sát thủ hãm hại người không cùng quan điểm chính trị với mình.
Nếu không thì hôm nay ngươi giết ta, ngày mai ta lại giết ngươi, chẳng phải triều đình sẽ loạn cả lên hay sao?
Tất cả ân oán đều phái giải quyết trên triều đình!
Cho nên trong chốn quan trường, không phải ai cũng dám thuê sát thủ giết người, cho dù có dám thì cũng không được để người khác phát hiện ra, nếu không cứ chờ bị rơi đầu đi.
“Cho dù nó có nói thế thì đã làm sao hả, chẳng phải nó vần chưa làm đấy sao?” Cao Thiên Diệu cãi chày cãi cối.
“Đợi đêh khi hắn ta làm rồi thì còn thế nào nữa hả?” Lâm Bắc Phàm nghiêm túc nói: “Ta là ti nghiệp của Quốc Tử Giám, nhất đinh phải đề phòng mối họa từ khi nó chưa xảy ra! Đã phát hiện có vấn đề thì phải kịp thời sửa chữa! Bản quan làm như thế chẳng lẽ có gì sai?”
sâc mặt Cao Thiên Diệu không ngừng biến đổi, cuối cùng hắn ta phất tay áo bỏ đi.
“Hừ! Lão phu không nói lại ngươi, ngươi tự lo cho chính mình đi, món nợ này bọn ta sẽ không để yên đâu!”
“Không tiễn nhé, Cao đại nhân!” Lâm Bắc Phàm cười vầy chào.
Về tới nhà, Cao Thiên Diệu thấy đứa con trai nhà mình đang kêu gào thâm thiết, cơn giận lại bùng lên một lần nữa.
“Con trai, con yên tâm, nhất định cha sẽ báo thù cho con!”
Vậy là ở buổi tảo triều ngày hôm sau đã xảy ra một màn kịch rất hoành tráng, rất thống nhất.
“Khởi bẩm bệ hạ, thần muốn vạch tội ti nghiệp Quốc Tử Giám, Lâm Bắc Phàm!”
“Khởi bẩm bệ hạ, thần muốn vạch tội ti
41,51% 5/7
nghiệp Quốc Tử Giám, Lâm Bắc Phàm!”
“Khởi bấm bệ hạ, thần muốn vạch tội ti nghiệp Quốc Tử Giám, Lâm Bắc Phàm!”
Việc này cũng khiến nữ đê’hơi bối rối.
Tên này lại gây ra chuyện gì khiến trời cao nổi giận người đời oán thán, khiến các quan cùng ra tay đối phó với hắn nữa rồi?
“Các vị ái khanh, tại sao lại muốn vạch tội Lâm ái khanh?”
Lại bộ thượng thư Cao Thiên Diệu đứng ra, lớn tiếng nói: “Khởi bấm bệ hạ, trong khi giữ chức ti nghiệp Quốc Tử Giám, Lâm Bắc Phàm làm việc tùy tiện, suy đồi đạo đức, khuyến khích học trò mày mò các kỹ thuật mới, bỏ bê việc học, mong bệ hạ minh xét!”
“Mong bệ hạ minh xét!” Bách quan đồng thanh.
Chuyện bọn họ tham ô không thể mang ra bàn luận, vì vậy bọn họ đành phái kiếm cớ khác.
“Lâm ái khanh, có việc này thật hay không?” Nữ đế hỏi.
Lâm Bắc Phàm bình tĩnh bước ra: “Khởi
bấm bệ hạ, tuyệt đối không có chuyện này, lời bon ho nói đều là vớ vấn hết!”