Lâm Bắc Phàm lắc đầu, gầm lên trong đau khổ: “Vương gia chỉ bỏ ra có chút tiền mà thôi, còn ta thì lại đánh mất tính mạng của mình đây này! Tiền mất đi còn kiếm lại được nhưng mâ’t mạng rồi thì thật sự chẳng còn gì cả! Ta muốn nhiều tiền hơn một chút thì đã sao nào? Chẳng lẽ không được chắc?”
Hai người Mạc Như Sương bị mắng tới nỗi mất hết thể diện, gật đầu lia lịa: “Được chứ, rất được ấy chứ…”
Lâm Bắc Phàm vần tiếp tục kích động: “Hiện giờ ta rất nghi ngờ có phải vương gia cố ý nhằm vào ta không đấy, tại sao lần nào
cũng giao cho ta loại mệnh lệnh chắc chắn phải chết thế này? Có phải hắn ta muốn giết ta đúng không?”
“Sao vương gia lại muốn ngươi chết được, vương gia chỉ đang… chỉ đang…” Mạc Như Sương không nói nên lời.
Bởi vì nàng cũng chợt nhận ra rằng hai mệnh lệnh này đều phái mạo hiếm tính mạng đề hoàn thành.
Mệnh lệnh đầu tiên là cứu thế tử ra ngoài, suýt thì khiến Lâm Bắc Phàm đi đời nhà ma, đánh mất tất cả.
Mệnh lệnh thứ hai là giao nộp phương pháp chế tạo vũ khí thần kỳ bay lên bầu trời, một khi bại lộ sẽ bị định tội mất đầu. Hơn nữa xét từ tình hình hiện giờ, chuyện này rất có thể sẽ bại lộ, gần như chết chắc.
Trong lòng nàng cũng có phần trách móc vương gia, tại sao luôn giao cho công tử nhiệm vụ khó khăn như thế?
Như vậy chẳng phái đang cố ý hại người hay sao?
Quách Thiếu Soái ngẫm nghĩ lại, cũng cảm thấy mệnh lệnh của vương gia thật sự quá khó nhằn.
Hắn ta lên tiếng: “Lâm công tử, vất và cho ngươi rồi!”
Lâm Bắc Phàm cười lạnh một tiếng: “Ta không ngại nói cho các ngươi biết, hiện giờ ta đang nghi ngờ ý đồ của vương gia, cho nên ta nhất định phái giữ lại một đường lui cho mình! Chí khi nào trong tay nắm một khoản tiền lớn thì hắn ta mới nhớ đêh ta, tới lúc tính mạng của ta bị đe dọa thì hắn ta mới ra tay cứu ta! Ta chỉ là một kẻ đọc sách hai tay trói gà cũng không chặt, tất cả những gì ta làm chẳng qua là để tự vệ mà thôi, chẳng lẽ ta làm như thế là sai hay sao?”
“Công tử không sai, ngươi làm đúng lắm! ở bất cứ thời điểm nào, bảo vệ tính mạng của bản thân mới là điều quan trọng nhất!” Mạc Như Sương lập tức bảo.
“Lâm công tử, ta đã hiểu nỗi khổ tâm trong lòng ngươi rồi, ta hoàn toàn ủng hộ ngươi!” Quách Thiếu Soái cũng nói.
“Các ngươi hiểu thì tốt rồi!” Lâm Bắc Phàm mừng rỡ gật đầu: “Ta cũng không phải loại người không hiểu lý lẽ! Nếu cuối cùng sự thật cho thấy mọi chuyện chí là ta đa nghi, vậy một ngày nào đó trong tương lai ta sẽ trả lại tiền để cống hiến cho sự nghiệp của vương gia!”
Mạc Như Sương nhìn bờ vai gầy yếu của Lâm Bắc Phàm mà không khỏi đau lòng.
Đúng như hẳn đã nói, hẳn chỉ là một người đọc sách hai tay trói gà cũng không chặt, nhưng trên triều đình, những việc hắn làm đều là việc có thể sẽ phải rơi đầu, thật chẳng dễ dàng gì cho hắn!
Hắn đòi thêm tiền chỉ là đê’ tự bảo vệ mình mà thôi!
Bởi vì chỉ khi hắn nắm giữ thật nhiều tiền thì vương gia mới không nỡ để hắn chết, mới ra tay cứu mạng hắn ở thời điểm mấu chốt, nếu không thì người tài như hắn sẽ chết một cách rất uổng phí.
Chẳng lẽ trước đây hắn tham tiền cũng là vì mục đích này ư?
Dường như nàng đã hiểu Lâm Bắc Phàm hơn rồi!
“Công tử, bọn họ sẽ báo cáo với vương gia về tình hình cụ thể, ta nghĩ vương gia sẽ hiểu được nỗi khô’ tâm trong lòng ngươi thôi! Ngươi thấy hai trăm vạn đã đủ chưa?” Mạc Như Sương hỏi với vẻ nghiêm túc.
“Hai trăm vạn à, có được không vậy?” Lâm Bắc Phàm chớp mắt, hắn bỗng cám thấy
Mạc Như Sương thật đáng yêu.
Đúng lúc ấy, Quách Thiếu Soái nói với vẻ bất mãn: “Sư tỷ, hai trăm vạn làm sao mà đủ được? Tỷ không nghe những gì công tử nói hay sao, để nghiên cứu món vũ khí thần kỳ bay lên bầu trời này đã tiêu tốn hơn hai trăm vạn rồi, cho nên giá bán ra nhất định phải nhiều hơn con số ấy! Hơn nữa, công tử muốn có thêm tiền cũng chỉ là để tự báo vệ mình mà thôi, càng có nhiều tiền thì tính mạng càng an toàn, cho nên ta cảm thấy ít nhất cũng phải là ba trăm vạn!”
“Ba trăm vạn cơ à!” Lâm Bắc Phàm nhìn sang Quách Thiếu Soái, bỗng cảm thấy Quách Thiếu Soái cũng hơi đẹp trai, tại sao trước đây hẳn lại không phát hiện ra nhí?
“Sư đệ, ngươi nói cũng có lý lắm! Nhưng ba trăm vạn thì nhiều quá, có lẽ vương gia không có nhiều tiền như thế đâu!” Mạc Như Sương nhíu mày.
“Vậy thì lấy khúc giữa đi! Hai trăm năm mươi vạn, ta không phải kẻ tham lam đâu!” Lâm Bắc Phàm ra vẻ đạo mạo mà nói.
Hai người Mạc Như Sương rất mừng rỡ: “Công tử quá là người biết suy nghĩ chu toàn!”
Vì vậy, hai người cấp tốc báo cáo với
phía Ký Bắc vương.
Ký Bắc vương đọc xong lá thư được gửi tới, sắc mặt trở nên trắng bệch, tay chân lạnh buốt cả đi, run bần bật.
Cuối cùng, hắn ta hét lên trong giận dữ: “Hai trăm năm mươi vạn ư, sao ngươi không ăn cướp luôn đi?”