Ai cũng kêu gào đòi ăn!
Ban đầu Giang Nam vương định tiếp tục qua sông, song giờ xem ra không cần qua nữa rồi.
Chắc bơi được nửa đường là sẽ chết ngay trong lòng sông vì đói.
Hắn ta ngẩng đầu, nhìn trời vẫn còn đang mưa: “Bản vương hận trời mưa!”
Lúc này, giọng nói của Lâm Bắc Phàm truyền đến: “Giang Nam vương, thời gian nghỉ ngơi kết thúc rồi, ra chiến tiếp thôi! Chúng ta tiếp tục trận đại chiến ba trăm hiệp nào!”
Sắc mặt Giang Nam vương biến đổi!
Biết rõ hắn ta không thể nhóm lửa nấu cơm còn nói ra mấy lời kiêu ngạo đó… Hắn đang muốn hắn ta tức đến chết có đúng không?
“Giang Nam vương, ra chiến tiếp thôi!”
“Đừng trốn bên trong không nói năng gì nữa, ta biết ngươi còn ở đó!”
“Ngươi định làm con rùa rụt cổ hả?”
Những tiếng nói hung hăng kiêu ngạo của binh lính triều đình truyền tới.
Giang Nam vương phẫn nộ, hắn ta xông ra đến bên bờ, gào lên: “Người đâu, mau tấn công bờ bên kia cho bản vương!”
Tướng lĩnh Giang Nam kinh ngạc: “Nhưng mà vương gia…”
“Bản vương đang nói các cường giả Tiên Thiên, những người khác tiếp tục nấu cơm!” Giang Nam vương quát.
“Vâng thưa vương gia.”
Thế là các Tiên Thiên lại đi tấn công. Tiên Thiên của triều đình cũng hành động.
Hai bên lại tranh đấu trên sông Tùng.
Lâm Bắc Phàm dẫn đầu đại quân quan sát tình hình trận chiến, cờ chiến vẫy không ngừng, khí thế càng lúc càng dâng cao, ý chí chiến đấu cũng vậy.
Binh sĩ Giang Nam đã đói đến mức da bụng dán da lưng, hiện giờ còn đang bận nấu cơm để lót bụng, hoàn toàn không có sức kêu gào nên khí thế càng lúc càng yếu, ý chí chiến đấu cũng giảm sút.
Đánh trận chủ yếu dựa vào thực lực. Nếu thực lực đã ổn thì xét đến những phương diện khác.
Ví dụ như hậu cần hay sức chiến đấu, khí thế…
Ai mạnh hơn sẽ là người chiến thắng.
Mặc dù các Tiên Thiên của Giang Nam có thực lực rất mạnh, năng lực phát huy cũng ổn nhưng dưới tình hình khí thế hai bên đối lập thế này, bọn họ vẫn yếu hơn vài phần, khi đánh nhau cũng khó chịu vô cùng.
Giang Nam vương thấy vậy bèn bùng lửa giận, hắn ta cũng đang rất khó chịu.
Hắn ta ngẩng đầu nhìn màn mưa rả rích, lại mắng: “Cái thời tiết quỷ quái này! Bản vương hận trời mưa!”
Tiên Thiên hai bên lại đánh nhau mất một ngày vẫn chưa phân cao thấp, cuối cùng hai bên bèn thu binh.
Lại tới giờ nấu cơm, mùi thơm hấp dẫn con người ta, hương rượu hương thịt lại bay đến bên bờ bên kia.
Binh lính Giang Nam đói lả, ngửi được mùi hương này thì lại càng đói hơn nữa.
“Bọn họ lại nấu cơm rồi, thơm quá!”
“Còn được ăn thịt uống rượu, quá là xa xỉ! Được làm binh lính của triều đình đúng là hạnh phúc, hâm mộ quá!”
“Cháo của chúng ta nấu xong chưa? Bao giờ mới được ăn đây?”
“Hai hôm nay mới ăn được một bát cháo, chẳng khác gì uống nước!”
“Cháo chưa xong thì ta đã chết trước rồi!”
…
Giang Nam vương vô cùng sốt sắng, hai hôm nay chẳng làm được gì cả, chỉ bận nấu cháo!
Cứ tiếp tục thế này thì còn đánh trận gì nữa, còn thực hiện đại nghiệp gì nữa?
“Rốt cuộc là nấu xong chưa?” Giang Nam vương thúc giục.
“Vương gia, hết cháo rồi!” Gương mặt Vương Phú Quý lộ vẻ khổ sở.
Giang Nam vương phẫn nộ: “Bản vương có nhiều lương thực vậy mà ngươi lại nói đã hết cháo rồi?”
Vương Phú Quý vội chắp tay nói: “Vương gia, lương thực thì đủ nhưng không có củi lửa! Giờ củi của chúng ta đã ướt hết, ẩm lắm, không thể nhóm lửa được! Chúng ta muốn thu thập củi cũng phải chạy ra khỏi vùng có mưa! Nhưng cứ đi đi về về thế không biết phải tốn biết bao nhiêu thời gian…”
Giang Nam vương lại bừng bừng lửa giận: “Bản vương không muốn nghe ngươi giải thích! Bản vương chỉ muốn trước sáng ngày mai mỗi một binh sĩ đều phải được ăn một bữa no! Nếu không làm được thì xử lý theo quân pháp!”
Vương Phú Quý kinh hãi: “Thuộc hạ sẽ đi làm ngay!”
Thế là Vương Phú Quý đã dẫn một nhóm binh mã đi kiếm củi. Song đến hôm sau khi trời sáng bọn họ mới mang được vài xe củi về.
Đúng là như muối bỏ biển, hoàn toàn không đủ dùng.
Binh mã Giang Nam lại càng đói hơn, ai cũng nằm trên mặt đất một cách vô lực, xoa bụng với đôi mắt vô thần, trông chẳng khác gì thi thể.
Lúc ấy, đến nói chuyện bọn họ cũng chẳng muốn nói, tốn sức lắm.
Giang Nam vương sốt sắng cực kì, hắn ta bảo: “Kêu mọi người ngâm lương thực với nước rồi uống luôn đi!”
“Nhưng mà vương gia à, như thế thì sao tiêu hóa được…”
“Quan tâm nhiều vậy làm gì, đợi nữa là mọi người chết đói hết đó!”
“Vâng thưa vương gia!”
Thế là bọn họ đem lương thực đi ngâm với nước cho binh sĩ ăn.
Thế nhưng người bình thường ăn gạo sống sẽ rất khó tiêu hóa, mà gạo này lại là gạo cũ, vừa vàng vừa có côn trùng. Các binh sĩ đói lả ăn không nổi dẫn đến những cơn đau kịch liệt.
Ăn đâu tiêu chảy đến đấy, cả người yếu ớt hơn cả ban nãy.
Có một vài binh sĩ đói đến mức không chịu được nữa, cộng thêm việc không đủ dinh dưỡng, cơ thể lại có bệnh nên ăn gạo xong đã toi mạng luôn.
Giang Nam vương thấy vậy bèn lập tức bảo mọi người đừng ăn.
Nhịn đói mấy ngày mà còn ăn gạo sống nữa là người sẽ đi luôn.