Lâm Bắc Phàm chắp tay bảo: “Bệ hạ, thái tử Đại Hạ ở trong tay chúng ta, trên cơ bản đã mất đi giá trị, cũng không còn cách nào nhận được vật tư bồi thường từ trong tay Đại Hạ nữa.
“Quả thật đã không còn tác dụng gì, ái khanh, ngươi xem, khi nào thì thả hắn ta về, thêm một mồi lửa, lửa cháy thêm dầu vào tình thế ở Đại Hạ?” Nữ đế mỉm cười, trong ánh mắt tràn đầy vẻ xấu xa.
“Bệ hạ, vậy phải xem các hoàng tử Đại Hạ đấu đá nhau thế nào đã!”
Lâm Bắc Phàm cũng mỉm cười: “Bây giờ, vì tranh giành hoàng vị tất nhiên bọn họ sẽ đấu đến ngươi chết ta sống, đồng thời cũng sẽ nhân cơ hội tiêu diệt phe phái của thái tử! Ngay khi các thế lực đánh đến ngang cơ, chúng ta sẽ thả thái tử Đại Hạ về, cho bọn họ đánh càng ác chiến hơn, càng dữ dội hơn!”
Nữ đế bật cười ha ha: “Ái khanh nói đúng lắm!”Cũng đúng lúc này, lão thái giám đi vào truyền một tin.
“Khởi bấm bệ hạ, thái tử Đại Hạ hy vọng có thế gặp ngươi một rân!”
Nữ đế cười đáp: “Thái tử Đại Hạ chắc chắn
đã biết tin cha hắn ta băng hà, cho nên muốn thuyết phục trẫm thả hắn ta về đây! Ái khanh, nghe nói quan hệ giữa ngươi với hắn ta không tồi, ngươi đi gặp hắn ta thay trẫm đi!” Lâm Bắc Phàm hơi túa mồ hôi: “Bệ hạ, vi thần và hắn ta chỉ quen sơ sơ thôi, chỉ thân hơn người lạ một chút nhưng cũng không thể tính là bạn bè, bệ hạ tuyệt đối đừng hiểu râm!11
Nữ đế cười mắng: “Ái khanh yên tâm, ngươi là người thế nào trầm còn hiếu hơn chính ngươi, tuyệt đối sẽ không nghi ngờ ngươi!”
Sau khi có được chỉ thị của nữ đế, Lâm Bắc Phàm đi vào thiên lao, gặp được thái tử Đại Hạ – Hạ Thiên Khung.
Lúc này, thái tử Đại Hạ đã hơi nhếch nhác, hai mắt đỏ ngầu giống như đã khóc, hắn ta đi qua đi lại bên trong nhà lao với vẻ nôn nóng sốt ruột, thi thoảng lại nhìn ra bên ngoài nhà lao.
Thẳng đến khi Lâm Bắc Phàm đi vào mới lao tới, vội hỏi: “Lâm thừa tướng, có phải ngươi đại diện cho nữ đế tới đây không?”
Lâm Bắc Phàm gật đầu: “Đúng vậy!”
“Nàng ấy nói thế nào?” Thái tử Đại Hạ vội hỏi.
“Thái tử điện hạ, chắc chắn ngươi đã biết chuyện bên Đại Hạ rồi nhỉ!”
Lâm Bắc Phàm thở dài rồi nói: “Ta biết ngươi rất đau buồn, rất muốn trở về, nhưng ngươi hẳn cũng biết chúng ta tuyệt đối sẽ không thả ngươi đi!”
“Nhưng bản cung đã không còn tác dụng nữa rồi! Lúc này thả bản cung về không phải đúng như ý nguyện của các ngươi hay sao?” Thái tử Đại Hạ rống lên.
Lâm Bắc Phàm gật đầu: “Đúng, chúng ta sẽ thả ngươi nhưng chắc chắn không phải bây giờ! Dù sao thì lửa bên đó vẫn chưa cháy đâu, bây giờ đổ thêm dầu vào vẫn hơi sớm!”
“Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt…”
Thái tử Đại Hạ giận dữ đấm vào nhà lao đến khi hai tay tróc hết cả da, bật máu, nhưng hắn ta không hề đế ý đến. Sau đó, hai chân như mất sức, quỳ về phía Đại Hạ rồi lớn tiếng kêu lên: “Phụ hoàng, con trai không thế về túc trực bên linh cữu của ngươi, con trai bất hiếu! Phụ hoàng…”
Thật sự khiến người nghe đau lòng, người thấy rơi lệ.
Lâm Bắc Phàm nghe được cũng động lòng trắc ấn.
Dù sao thì quan hệ giữa thái tử Đại Hạ với phụ hoàng hắn ta chắc hẳn vô cùng tốt, thái tử Đại Hạ từ nhỏ đã được hoàng đế Đại Hạ bổi dưỡng hết lòng.
Thái tử Đại Hạ cũng không phụ sự mong đợi, văn thao võ lược cái nào cũng tinh thông, hoài bão to lớn, khả năng chấp chính càng vô cùng xuất chúng, có được sự khẳng định của văn võ toàn triều và sự chấp nhận của toàn thiên hạ, đã sớm được định là ứng cử viên Đỏng cung.
Vì vậy, đột nhiên cha hắn ta băng hà, đối phương chắc hẳn rất đau lòng, rất buồn bã, nhưng cho dù là thế, chưa đến lúc thì Đại Võ cũng không thể thả hắn ta về.
Giữa các quốc gia với nhau chỉ nói đến lợi ích chứ không nói tình cảm.
Vì Đại Võ, chỉ có thế hy sinh tình cảm cá nhân của hắn thôi!
Lâm Bắc Phàm thở dài một tiếng: “Thái tử Đại Hạ, ta biết ngươi rất muốn trở về nhưng ta chỉ có thế bày tỏ lòng tiếc nuối. Nguyên do trong đó không cần ta nói nhiều nữa, ngươi chắc hẳn cũng hiếu! Ta chỉ hy vọng ngươi đừng tự hành hạ mình mà hãy sống cho tốt, dù sao thì sống mới có hy vọng. Ngươi cũng không trông mong giang sơn Đại Hạ của mình sụp đổ trong tay đám huynh đệ đó của ngươi chứ, ngươi nói có đúng không?”
Tinh thần của thái tử Đại Hạ hơi dao động, nói: “Lâm thừa tướng, làm phiền ngươi giúp bản cung chuẩn bị một ít đồ tang và tiền giấy, bản cung muốn ở đây túc trực linh cữu của phụ hoàng!”
Lâm Bắc Phàm gật đầu: “Được”
Sau khi ra ngoài, hắn lập tức ra lệnh cho người chuấn bị đồ tang, tiền giấy, nến và hương… dù sao thì toàn bộ đồ mà việc ma chay cần đều được hắn sắp xếp hết, để thái tử Đại Hạ túc trực bên linh cữu được trọn vẹn.
Lúc này ở Đại Hạ.
Giống như Lâm Bắc Phàm dự đoán, quốc tang còn chưa kết thúc mà các hoàng tử đã đấu đá lẫn nhau. Bọn họ ra tay với nhau, diệt trừ vây cánh của đổi phương, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.
Ngoại trừ chuyện này ra, thân vương, quận vương ở các nơi cũng có hành động, điều binh khiển tướng có hơi thường xuyên, dù sao thì bọn họ thân là thành viên của hoàng thất cũng có cơ hội ngồi vào vị trí này.
Còn có một vài trọng thần, đại tướng quân… trong triều dường như cũng không cam lòng ngồi yên, tóm lại là toàn bộ Đại Hạ loạn như nồi cám heo.
Tình hình hỗn loạn này còn khủng khiếp hơn cả tình thế của Đại Võ ngày trước.
Tuy rằng đấu đá rất ác liệt nhưng bọn họ đều không hẹn mà cùng ra tay với phe phái của thái tử.
Dù sao thì mối đe dọa lớn nhất đối với bọn họ cũnq chính là đảnq của thái tử.