Mục lục
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Bắc Phàm phì cười: “Có gì đâu mà tiếc nuối, cũng chỉ đánh nhau vì lợi ích mà thôi!”

“Tại sao lại vì lợi ích? Chúng ta là vì chính đạo!”

Vẻ mặt Quách Thiếu Soái đầy vẻ kiên định.

“Chính đạo cái con khi!”

Lâm Bắc Phàm cười thành tiếng: “Chính là gì mà tà là gì? Từ xưa đến nay đâu ai rõ? Các ngươi cứ to mồm bảo Thiên Môn là tà ma ngoại đạo, nhưng các ngươi thấy Thiên Môn có chọc ghẹo gì đến các môn phái khác hay không?”

“Chuyện nà!

Quách Thiếu Soái á khẩu không trả lời được.

“Hoàn toàn không, đều là người khác đến chọc bọn họ trước! Người ta đang tự phát triển ở địa bàn nhà mình, chẳng trêu chọc ai cũng chẳng gây thị phi, kết quả lại bị người khác chiếm đánh, cuối cùng bị hủy diệt, môn chủ Thiên Môn rõ là oan ức!”

“Nhưng mà bọn chúng tu luyện ma công...” Quách Thiếu Soái nói một cách yếu ớt.

“Sao ngươi biết đó là ma công? Chẳng lế cách thức tu luyện khác biệt một chút, tốc độ tu luyện nhanh hơn một chút thì là ma công hả?”

Lâm Bắc Phàm khẽ cười: “Suy cho cùng thì bọn họ cũng chỉ sợ Thiên Môn lớn mạnh ảnh hưởng đến lợi ích của bọn họ thôi, thế nên bọn họ mới cho Thiên Môn là tà ma ngoại đạo, sau đó liên minh cùng nhau hủy diệt!”

“Bọn họ tích cực như vậy thực ra là muốn có được cuốn ma công này! Ba ngày lên Cửu phẩm, một tháng lên Bát phẩm, ba tháng lên Thất phẩm, sau một năm có hi vọng trở thành Tiên Thiên, chẳng ai có thể từ chối được sự mê hoặc này cả!”

Lâm Bắc Phàm cười: “Lục Phiến Môn cho hay, sau trận chiến, các môn phái như đang chia nhau chiến lợi phẩm vậy, thậm chí còn chia cả người trong Thiên Môn! Ngươi nói xem, bọn họ tốn công tốn sức làm những chuyện ấy để làm gì? Cứ giết sạch cho nhanh, chẳng lẽ bọn họ còn có lòng tốt nên mới tha mạng cho người Thiên Môn?”

“Suy cho cùng thì vẫn là bởi người Thiên Môn học. được Tịch Tà Kiếm Phổ nên có thể trở thành một bản kiếm phổ sống! Vậy nên khi bắt những người này về, bọn họ sẽ bắt họ đọc và viết kiếm phổ ra! Cứ thế là sẽ có cơ hội gia tăng sức mạnh cho môn phái mình!”

“ôi

Quách Thiếu Soái thở dài một hơi.

Trông thấy dáng vẻ đó của hắn ta, Lâm Bắc Phàm lại bực mình: “May mà ngươi không đi đấy, bằng không với cái tính bồng bột của ngươi, thể nào ngươi cũng hy sinh! Ta cho ngươi hay, giang hồ không chỉ đánh chém thôi đâu, giang hồ còn là chốn đối nhân xử thế, là nơi tranh giành lợi ích đấy! Không có chuyện gì thì đừng có xông. vào đó, bằng không kẻ chịu tổn thất sẽ chính là bản thân ngươi.”

“Sư đệ, công tử nói phải đó! Ngươi còn thiếu kinh nghiệm trong giang hồ nên sau này nghe lời công tử nhiều vào! Công tử thông minh tuyệt thế, chắc chắn sẽ không khiến ngươi lầm lỡ đâu!”

Mạc Như Sương ngồi bên cạnh khuyên can.

“Ta cũng biết vậy! Từ lúc bước chân vào giang hồ, ta nhận ra giang hồ hoàn toàn khác so với những gì ta nghĩ! Ký Bắc vương mà ta cứ nghĩ là một vị minh chủ, một lòng một dạ làm việc cho hắn ta, ai ngờ..

Quách Thiếu Soái cười khổ: “Ấy vậy mà hắn ta lại là kẻ xảo trá, vì dã tâm của mình mà chuyện gì cũng có thể làm được, chúng ta bị lợi dụng mà không biết! Về sau đi theo công tử, ta lại phát hiện chỗ nào trong giang hồ cũng đầy rẫy dối trá! Các môn phái vì lợi ích mà liên minh tiêu diệt Thiên Môn, ta không biết phải tin ai nữa!”

“Đúng là một đứa bé đáng thương!” Lâm Bắc Phàm đồng tình nói: “Thiếu Soái à, về sau ngươi cứ đi theo ta, làm việc cho ta! Chỉ cần ta có một miếng cơm ăn...”

“Công tử!”

Hai mắt Quách Thiếu Soái tràn ngập hi vọng. “Thì ngươi sẽ có thêm một cái bát để rửa!”

Quách Thiếu Soái

Đúng lúc ấy, tiểu quận chúa xông vào. Trông thấy Lâm Bắc Phàm đang ngồi trước đống lửa, nàng gọi: “Sao ngươi cứ ru rú trong nhà thế? Ngày nào cũng làm tổ ở đây, trông chẳng khác gì một ông già!”

Lâm Bắc Phàm đáp một cách thản nhiên: “Bên ngoài lạnh như băng, trong nhà ấm áp như mùa xuân, ta cũng hết cách!”

“Ngươi thì lắm lý lẽ lắm!”

Tiểu quận chúa chìa hai bàn tay một cách hưng phấn, trên tay nàng là một cái giỏ lớn: “Nào nào nào, ta đem đồ ăn ngon tới cho ngươi này! Trên con phố mỹ thực mới mở nhiều tiệm lắm, ta lôi hết về cho các ngươi đây, nhân lúc còn nóng thì ăn đi!”

“Đa tạ tiểu quận chúa! Ngoài trời lạnh mà vẫn có người mở hàng ư?”

Quách Thiếu Soái nhận lấy đồ ăn.

“Mặc dù ít người hơn nhưng vẫn có nhiều người mở hàng lắm!”

“Thiếu Soái à, ngươi không biết nỗi khổ của kẻ đói rồi! Dân chúng sống khổ lắm, có chút cơ hội kiếm tiền thì bọn họ sẽ liều mạng mà nắm lấy! Mặc dù ngoài trời rất lạnh, khách hàng cũng ít đi, việc kinh doanh cũng không còn nhộn nhịp nhưng nếu làm thì vẫn có thể kiếm được. chút tiền! Nếu như không làm thì đồng nghĩa với việc không có đồng nào!”

Lâm Bắc Phàm vừa nói vừa nhận lấy một xiên que nướng.

Hắn đặt lên bếp than và nướng, mùi thơm thoang thoảng bên mũi, sau đó ăn một cách vui vẻ, đúng là thơm thật đấy!

Tiểu quận chúa ngồi bên cạnh Lâm Bắc Phàm, hai tay chống má: “Lâm Bắc Phàm, trời lạnh quá! Ngươi nói xem hiện giờ nếu như có một nồi súp nóng hôi hổi thì hay biết mấy. Nghe đâu trời lạnh hợp để ăn súp lắm!”

Đôi mắt nàng chớp chớp, ra sức ám chỉ.

Lâm Bắc Phàm thì thờ ơ: “Ta dạy quận chúa cách làm súp rồi cơ mà, quận chúa về nhà tự làm đi!”

“Nhưng mà người nhà ta làm không có chuẩn vị như ngươi làm, ta cứ thấy thiếu thiếu gì đó!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK